Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 42: Lòng phụ mẫu

Trước Sau

break

Sau khi giúp Vân Yên trở mình, lau người sạch sẽ xong xuôi, Tiền thị mới ngồi xổm xuống cùng chồng sắp xếp thảo dược.

“Chàng kiếm đâu ra nhiều thảo dược thế này? Lại một mình lén lên núi à?”

“Chỗ này còn nhiều hơn cả số mà hai vợ chồng mình đào cả ngày trên núi hôm trước.”

“Ta không lên núi, chỉ đào trên đường về thôi, ta đi đường tắt.”

Tiền thị hiểu ngay.

Con đường tắt đó là lối Vân Thịnh Trạch phải đi mỗi lần lén lút lên huyện.

Đi đường lớn dễ bị người trong thôn bắt gặp, đến lúc đó những người khác trong nhà họ Vân dĩ nhiên cũng sẽ biết.

Hai người họ chẳng muốn mình vất vả dành dụm được ít tiền rồi lại đi làm lợi cho kẻ khác, nhất là cái nhà đại phòng lòng lang dạ sói kia.

“Nương tử, nàng đi ăn gà quay với bánh bao đi, một mình ta dọn dẹp là được rồi, cẩn thận làm bẩn tay.”

Tiền thị thấy chồng mình làm việc nhanh nhẹn nên cũng không từ chối nữa.

Bà vừa ăn vừa đút cho chồng hai miếng.

Vân Yên lúc này tuy đang hôn mê nhưng vẫn có thể nghe thấy động tĩnh của phụ mẫu mình.

Nàng thầm nghĩ, nếu mình không phải đang hôn mê thì không nên nằm trên giường, mà phải chui xuống gầm giường mới đúng.

Cái bóng đèn “kỳ đà cản mũi” này công suất lớn quá rồi!

“Nương tử, nàng đừng đút ta nữa, tự mình ăn đi, ta ăn ở trên trấn rồi.”

Tiền thị nào không biết tính chồng mình?

Bảo ông ăn hai cái bánh bao thì còn được, chứ một mình ăn hết cả con gà quay thì tuyệt đối không đời nào.

Ngày trước bà để mắt đến nam nhân này chính là vì ông biết thương người, chưa bao giờ ăn mảnh của người nhà thứ gì.

Nam nhân như vậy mới là người có trách nhiệm!

Hai vợ chồng ăn xong, nhìn đứa con gái bất động trên giường lại bắt đầu thở dài thườn thượt.

Dù có thần tiên tương trợ, hai vợ chồng vẫn rất lo lắng, trong lòng chẳng có chút gì chắc chắn.

“Tướng công, chàng nói xem khi nào Bảo Nhi mới tỉnh lại? Ta đã quen ngày nào cũng nói chuyện với con bé, giờ không nói thấy khó chịu quá.”

Vân Yên tuy có một linh hồn trưởng thành nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tình mẫu tử.

Ngày thường nàng có tâm tư gì đều sẽ lén nói với Tiền thị, hai mẹ con thường xuyên thủ thỉ tâm sự.

Hai cha con Vân Thịnh Trạch và Thiết Đản vì thế mà ghen tị không kể xiết.

“Ta cũng muốn biết khi nào con bé tỉnh lại! Con bé một ngày không gọi ta tiếng phụ thân là ta lại thấy toàn thân khó chịu!”

Vân Thịnh Trạch nhìn con gái một lúc lâu, cuối cùng quyết định tìm việc gì đó để làm.

Ông dặn: “Nương tử, nàng ở trong phòng trông chừng con bé, ta ra ruộng một chuyến, tìm hai vị phụ mẫu “tốt” của ta.”

“Chàng định làm gì?”

Tiền thị không cho rằng chồng mình sẽ ra đồng làm việc, chuyện đó còn khó hơn cả mặt trời mọc ở phía tây.

Bà cảm thấy chồng mình có lẽ lại định đi gây chuyện.

“Ta có thể làm gì chứ? Dĩ nhiên là đi tỏ lòng hiếu thảo với họ rồi... Lại còn tiện thể báo cho tam đệ nhu nhược của ta một tiếng, con trai ta cuối cùng cũng được đi học rồi!”

Thực ra ông chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Phụ mẫu không có chí tiến thủ, làm liên lụy đến con cái cũng phải chịu khổ theo.

Vừa nghĩ đến hai đứa cháu trai hiểu chuyện, ông liền cảm thấy chuyện này phải nhúng tay vào.

Dĩ nhiên, ông kiên quyết không thừa nhận mình muốn nhân cơ hội kiếm thêm chút tiền.

Ai bảo hôm nay mẫu thân ông chỉ cho hai lạng bạc, thêm một trăm văn tiền tiêu vặt cho con trai ông thôi chứ?

Ông vẫn luôn nhớ, ngày trước Vân Thiên Bảo đi học, mẫu thân ông cho những mười lạng bạc.

Còn chuyện có cho riêng thêm hay không, ông cũng không rõ lắm.

Nhưng số tiền công khai, ông nhất định phải đòi lại sự công bằng.

Nếu không thể quang minh chính đại, vậy thì ngấm ngầm kiếm lời, chỉ cần bạc cuối cùng vào tay mình là được.

Tiền thị thấy vậy cũng không ngăn cản.

Thực ra bà cũng muốn đi hóng chuyện, nhưng nhìn con gái đang nằm trên giường, lý trí của bà vẫn chiếm thế thượng phong.

Buổi sáng vì muốn gây sự với nhà đại phòng, bà đã ra ngoài một lúc lâu, cả người cứ như mất hồn.

Dù biết có hai đứa cháu trông chừng giúp, con gái chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng Tiền thị vẫn rất lo lắng.

Vẫn là phải tự mình trông nom mới yên tâm được!

Vân Thịnh Trạch thấy trong bếp có nước đun sôi để nguội liền lấy túi nước ra đổ đầy.

Chẳng hề khách sáo chút nào.

Đến khi mang túi nước ra ruộng, ông còn chưa thấy người đã cất giọng la lớn.

“Phụ thân ơi... Mẫu thân ơi... Con trai mang nước đến cho hai người đây...”

Mình không thể đi một chuyến vô ích được, mang nước phải mang cho thật rầm rộ mới được.

Ít nhất cũng phải để người ta thấy mình là người rất hiếu thảo.

Đến khi tìm được Vân lão gia và những người khác, cả thôn đang làm việc ngoài đồng đều nghe thấy.

Đứa con trai lười biếng ham ăn của nhà họ Vân vậy mà lại mang nước đến cho hai vợ chồng già nhà họ Vân.

Nếu một người cứ mãi làm một việc gì đó rồi một ngày đột nhiên không làm nữa, có thể sẽ bị người khác lôi ra chỉ trích.

Cũng cùng một đạo lý.

Nếu một người quanh năm lười biếng ham ăn, một ngày đột nhiên trở nên siêng năng, những người khác sẽ vô thức phóng đại chuyện đó lên.

Họ sẽ cho rằng người này cuối cùng cũng đã biết nghĩ rồi.

Đây chính là hiệu quả mà Vân Thịnh Trạch mong muốn.

Ông dĩ nhiên không ngốc đến mức ngày nào cũng mang nước đến, thỉnh thoảng đến một lần, lộ diện trước mặt người ngoài là được.

Ít nhất cũng phải để người ta biết, thực ra ông vẫn rất hiếu thảo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc