Năm đó, khi nhà họ Vân chạy nạn, Tiền thị từng mang thai một đứa bé, đó mới là Vân Yên thật sự.
Sinh con vốn đã là một chân bước vào quỷ môn quan, vậy mà Tiền thị lại sinh non vì bị Vân Châu của đại phòng xô ngã.
Vân lão bà tử, tức mẹ chồng của Tiền thị, lại cực kỳ thiên vị.
Trong hoàn cảnh hiểm nghèo như vậy, mụ ta nhất quyết không chịu đưa chỗ bột mì trắng còn lại cho Tiền thị ăn.
Cuối cùng, đứa bé sinh ra được nhưng cũng chỉ còn thoi thóp.
Tiền thị cũng vì thế mà tổn hại thân mình.
Trong tình cảnh ấy, “Vân Yên” chỉ sống được nửa ngày rồi yểu mệnh.
Hai vợ chồng hận thấu xương!
Họ tự tay chôn cất con gái, ngay lúc đó liền thề sẽ không làm trâu ngựa cho nhà này nữa.
Có lẽ người trong thôn đã sớm quên, vợ chồng họ cũng từng là những người cần cù siêng năng.
Có lẽ là trời cao thương xót, hoặc là duyên phận run rủi.
Ở nơi không xa chỗ chôn cất con gái, họ lại gặp được Vân Yên bị bỏ rơi.
Vợ chồng họ lúc đó khóc như mưa.
Họ nghĩ rằng con gái mình thương xót cha mẹ, nên đã gửi một đứa con gái khác đến cho họ.
Từ đó, Vân Yên trở thành con gái ruột của họ.
Hai vợ chồng che chở nàng như báu vật.
Lúc Vân Yên bị bỏ rơi, trong tã lót có giấu một tấm ngân phiếu năm trăm lượng bạc, nhưng hai vợ chồng không một lời hé răng.
Đó cũng là lý do tại sao Vân Yên có thể sống đến bây giờ.
Năm trăm lượng đó đều dùng để dưỡng bệnh cho nàng, còn các chi phí ăn mặc khác, tất cả đều bòn rút từ nhà họ Vân.
Theo lời Tiền thị, đó là thứ nhà họ Vân nợ bà.
Bà tiêu một cách quang minh chính đại!
Vân lão bà tử có biết nhị phòng có tiền không?
Biết chứ!
Mụ có ghen tị không?
Dĩ nhiên là có!
Nhưng mụ không tài nào lấy được! Chỉ cần Vân lão bà tử dám nhắc tới, Tiền thị liền dám lăn ra ăn vạ tại chỗ.
Vân Thịnh Trạch nửa đời làm con trai hiếu thuận, đến khi nổi khùng lên thì ngay cả Vân lão nhân cũng phải sợ.
Ông dám làm mọi thứ! Nếu ai cản ông mời đại phu cho Vân Yên, ông dám vác rìu liều mạng.
Ông đã tuyên bố với cả nhà họ Vân: “Nếu Bảo Nhi nhà ta không sống nổi, vậy thì tất cả chúng ta đừng ai sống nữa! Cả nhà cùng chết cho xong! Cùng đi chôn theo Bảo Nhi nhà ta! Kẻo xuống suối vàng một mình nó cô đơn.”
Vân Yên: [Cảm ơn, ta còn nhỏ, chưa muốn chết đâu!]
Đừng thấy Thiết Đản mới mười tuổi, nhưng khi nổi điên lên cũng đủ làm người ta khiếp vía.
Có lần Vân Thiên Bảo đại phòng giật kẹo mạch nha của Vân Yên, bị Thiết Đản đuổi theo cắn cho một miếng rách cả thịt.
Đến giờ trên tay Vân Thiên Bảo vẫn còn một vết sẹo lớn.
Đây chính là lý do Vân lão bà tử chỉ dám đứng ngoài chửi, chứ không dám xông vào cướp đồ.
Cả nhị phòng này đều điên cả rồi! Hễ đụng đến Vân Yên, cả nhà họ lại phát điên!
Vân Yên nhìn bát mì bột trắng trước mặt, bên trên còn có tới năm quả trứng chiên, đầu óc ong ong.
Nàng thực sự không muốn ăn.
Chỉ mới ăn được hai ba miếng mì, dạ dày nàng đã quặn đau, trong xương cốt cũng như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm.
Nàng biết, thai độc lại phát tác rồi!
Muốn chết không được, sống cũng không xong.
Nếu nói việc chuyển thế này là để nàng đến đây chịu khổ, Vân Yên thà rằng đừng có kiếp này.
Nhưng nàng lại không nỡ xa cha mẹ và ca ca, không nỡ từ bỏ tình thân khó có được này.
“Mẹ, con không ăn nổi nữa...”
Nhìn sắc mặt xanh xao của con gái, Tiền thị lập tức cuống lên, đâu còn tâm trạng nào mà ăn uống?
“Bảo Nhi, lại khó chịu phải không? Nói mẹ nghe, đau ở đâu? Mình ơi, mau đi mời đại phu!”
Mắt bà đã đỏ hoe vì lo lắng.
Thời gian trôi qua, Tiền thị thật sự sợ hãi, sợ lời chẩn đoán của đại phu thành sự thật.
Sợ đứa con gái khó khăn lắm mới có được này, lại một lần nữa bỏ họ mà đi.
Vân Thịnh Trạch vứt đũa, định xuống giường ra ngoài.
Thiết Đản cũng lo lắng đi qua đi lại, dường như đang nghĩ xem có thể làm gì cho muội muội.
May mà hai người bị Vân Yên kịp thời gọi lại.
“Cha, mẹ, ca ca, con không sao... Chỉ là... chỉ là không muốn ăn thôi. Con ngủ... ngủ một lát là khỏe, mọi người ăn mì với trứng đi! Đừng lãng phí.”