Mang Theo Hệ Thống Vật Tư Xuyên Thành Con Gái Của Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1: Thai xuyên

Trước Sau

break

Vương triều Thiên Khải, năm Quảng Bình thứ mười một.

Quận Lương Châu, huyện Thạch An, trấn Đào Hoa, thôn Bách Gia.

“A! Đứa trời đánh thánh đâm nào trộm bột mì trắng của bà?”

Tiếng chửi rủa the thé chói tai của Vân lão bà tử đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của nhà họ Vân.

Dường như nghĩ đến điều gì, mụ ta hùng hổ chạy tới cửa gian nhà thứ hai, vừa mở miệng đã nhiếc móc:

“Cái con mụ lười biếng trời đánh kia, có phải chính mày đã ăn trộm bột mì trắng của bà không? Cả một nhà toàn lũ quỷ đòi nợ, ngoài ăn hại ra thì chẳng làm được nên tích sự gì! Sao các người không ăn cho nghẹn chết phứt đi? Đó là bột bà đây chắt chiu mãi mới có được, để dành cho Thiên Bảo với Châu Nhi ăn, lũ quỷ đói nhà các người có xứng mà ăn không?...”

Tiếng chửi rủa không ngớt bên tai, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng thò đầu ra hóng chuyện.

Nhưng chẳng ai lên tiếng, chỉ đơn thuần xem kịch.

Mọi người dường như đã quá quen với cảnh này.

Biết sao được, ai bảo nhà họ Vân cứ dăm ba bữa lại diễn một màn như thế?

Còn những người trong cuộc bị chửi lại hoàn toàn chẳng thèm để tâm, cả nhà bốn người vẫn ở trong phòng ăn uống ngon lành!

Đối với Tiền thị và Vân Thịnh Trạch, chửi thì cứ chửi, có mất miếng thịt nào đâu? Chỉ có thứ ăn vào bụng rồi mới là thật.

Nếu một trận chửi có thể đổi lấy ba bữa cơm có trứng gà và bột mì trắng, họ nguyện bị chửi mỗi ngày!

“Bảo Nhi, ăn nhiều vào, trứng của mẹ cũng cho con này.”

Cái tiếng lười biếng của Tiền thị phải nói là nổi danh khắp thôn.

Nhưng cái tiếng thương con gái của bà lại càng khiến người ta phải tròn mắt kinh ngạc.

Người khác chửi bà, đánh bà cũng được, nhưng nếu ai dám nói Vân Yên một chữ không hay, bà chắc chắn sẽ liều mạng với kẻ đó tới cùng.

Vân Thịnh Trạch và Vân Thiên Lễ, tên thường gọi là Thiết Đản, hai cha con cũng giống hệt Tiền thị, đồng loạt gắp trứng gà vào bát của Vân Yên.

Vân Yên được ba người bao bọc, năm nay đã năm tuổi nhưng lại gầy gò như đứa trẻ lên ba, da dẻ vàng vọt.

Nàng ra nông nỗi này không phải vì ăn uống thiếu thốn, mà là do lúc sinh ra đã mang thai độc.

Ngay cả đại phu cũng đoán nàng sống không quá bảy tuổi.

Cơ thể này dù có bồi bổ thế nào cũng chỉ là công dã tràng, vậy mà cha mẹ và ca ca vẫn hết mực thương yêu nàng, có thứ gì tốt cũng nhường nàng ăn trước.

Giống như hôm nay.

Thực ra, Vân Yên này không phải Vân Yên xưa.

Nàng vốn là một cô nhi ở thế kỷ hai mươi mốt, từ lúc lọt lòng đã bị cha mẹ ruồng bỏ.

Nàng không phải người thông minh, chỉ là một cô gái hết sức bình thường.

Cho dù may mắn được người tốt bụng tài trợ, nàng cũng phải chật vật lắm mới học xong đại học, ttrở thành một cô giáo mầm non.

Chỉ khi ở bên cạnh trẻ con, nàng mới cảm thấy tự tại, thấy lòng mình bớt cô đơn.

Trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, nàng đã lấy thân mình che chắn cho một đứa trẻ trước chiếc xe đang lao tới.

Nàng vì cứu người mới chết, được ông trời thương xót, cho mang theo ký ức đầu thai chuyển thế.

Vân Yên biết mình không phải con ruột của ông Vân lão bà tử.

Nàng vốn mang ký ức từ lúc chuyển thế, chuyện bị bỏ rơi thuở mới lọt lòng đương nhiên cũng nhớ như in.

Nàng chỉ biết nhà cũ của mình ở kinh thành, ngoài ra không biết gì hơn.

Không chỉ nàng biết, mà cả Tiền thị và Vân Thịnh Trạch cũng biết điều đó, nhưng hai người vẫn coi nàng như tròng mắt mà thương yêu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc