" Trở lại chuyện chính, Địch tiên sinh, thủy quỷ này anh tính xử trí như thế nào?"
Từ Tử Hạo nhìn thoáng qua thủy quỷ vẫn còn đang mờ mịt giãy dụa trong vòng tơ hồng hỏi.
Địch Hạo trầm tư chớp mắt một cái, sau đó nói với Thất Thất: "Bảo bối, con đem viên phật châu kia lấy ra."
"A" THất Thất gãi đầu, sau đó đem tay mình vói vào bên trong túi áo, đào a đào, móc ra một hạt châu gỗ, ngửa đầu hỏi:"Ba ba, là cái này sao?"
"Ân đúng vậy." Địch Hạo hôn trán Thất Thất một cái, sau đó tiếp nhận phật châu.
"Di? Cái này không phải phật châu trên người vị Hà ŧıểυ thư sao?" TIêu Kiền vừa thấy phật châu trong tay Địch Hạo liền hỏi.
"Không sai, tôi muốn đem thủy quỷ này phong ấn vào bên trong phật châu, lợi dụng linh khí của phật châu tiêu trừ oán khí cùng quỷ khí trên người nó. Sau đó lại đem siêu độ." Địch Hạo vừa nói, một bên tay kết ấn thành pháp.
"A, phật châu này không phải trước đó nứt rồi sao? Có thể phong ấn được thủy quỷ? Sẽ không để nó lại thoát ra đi?" Tần Hiểu chỉ vào phật châu trong tay Địch Hạo nghi hoặc
Địch Hạo đem linh khí trong tay nhập vào trong phật châu, nghe thấy Tần Hiểu nói như vậy liền nguýt hắn một cái, sau đó liền không thèm để ý tới, tiếp tục nghiêm túc đưa linh khí vào phật châu.
Tần Hiểu nhìn động tác tay Địch Hạo, kinh ngạc phát hiện dấu vết rất nhỏ trên mặt phật châu kia thế nhưng dần dần tiêu thất, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh – nếu không phải mắt cậu tốt, cũng không nhìn thầy thần kỳ này nha! Vốn cho rằng Địch Hạo có thể nhẹ nhàng như vậy thu phục thủy quỷ là rất cao thâm, không nghĩ tới Địch Hạo thế nhưng còn có thể khiến phật châu đã nứt phục hồi như cũ, quả thực... quả thực không phải người a!
Kỳ thật Địch Hạo không có năng lực như Tần Hiểu nghĩ, cậu không có năng lực chữa lành cho đồ vật, sở dĩ Tần Hiểu cho là mình nhìn thấy phật châu kia khôi phục như cũ bởi do linh lực hùng hậu của Địch Hạo tạo nên, Tần Hiểu nhìn thấy khe hở kia khôi phục như cũ kỳ thật là được linh khí bổ khuyết, nếu như không phải người có linh khí đương nhiên không biết rõ chân tướng.
Đem linh khí trong tay đưa vào toàn bộ, Địch Hạo hít một hơi, thu tay về, sau đó, cầm phật châu trong tay, viên phật châu kia tự động bay về phía thủy quỷ.
Ba người bình thường trong phòng lúc này quả thực biểu tình đồng bộ: AoA (mắt chữ A mồm chữ O đấy)
Bên trong phòng theo dõi, hai người nhìn thấy chiêu thức ấy của ĐỊch Hạo, cũng đều đình chỉ mọi động tác, cho dù nhóm hắn đều là thiên chi kiêu tử đại nhân vật, nhưng từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, xem qua vố số trường hợp lớn nhỏ, thì cũng không rung động bằng khi nhìn thấy cái này – đây quả thực phải là người thưởng thức siêu việt mới có thể tiếp thu.
Tần Chí cúi đầu dùng tay đỡ trán, thấp giọng nở nụ cười – không được, hắn đối với người này ngày càng hứng thú rồi.
Trong lúc Khâu Viễn không phát hiện điều gì, bên trong đôi mắt Tần Chí ánh lên quang mang thiểm thuấn khi phát hiện con mồi, nhanh chóng muốn thử, hưng phấn vô cùng.
Viên phật châu kia bay tới phía sau thủy quỷ phát ra ánh sáng nhu hòa mà mắt thường có thể thấy, vẩy vào trên người thủy quỷ, thành công khiến thủy quỷ kia đình chỉ mọi động tác. Ánh sáng kia ngày càng mạnh, thân ảnh thủy quỷ kia cũng bắt đầu trở nên nhạt dần, khi thủy quỷ biến mất trước mắt ba người, ba người họ giống như nhìn thấy một thiếu phụ duyên dáng yêu kiều, vẻ mặt tịch liêu.
Chờ đến khi thủy quỷ hoàn toàn biến mất, phật châu phát ra ánh sáng nhu hòa bỗng thu đứng lên, sau đó lại bay nhanh về trong tay Địch Hạo.
"Ba" "Ba"
Thủy quỷ biến mất, đèn trong phòng toàn bộ đều sáng trở lại.
Ánh sáng nhất thời khiến mọi người có chút không thích ứng, giơ tay lên che mắt. Quá trình chờ đợi thích ứng ánh sáng, nhất thời họ có chút cảm giác trở lại nhân gian.
Địch Hạo ngay thời điểm đèn đột nhiên sáng lên bưng kín hai mắt Thất Thất, Thất Thất thực ngoan tùy ý cho Địch Hạo che mắt bé, sau đó vươn móng vuốt sờ soạn mắt Địch Hạo như muốn che mắt cậu.
Ngô --- một bàn tay không đủ. Thất Thất cảm giác tay mình bưng kín một con mắt của baba, nhưng không che đủ bên kia nha, vì thế cái tay còn lại cũng duỗi qua. Hừ hừ - đều đắp lên.
Kỳ thật Địch Hạo đã dùng linh khí che ở hai mắt của mình, độ sáng của ngọn đèn căn bản không tổn thương ánh mắt cậu, bất quá nhìn thấy bảo bối yêu thương mình như vậy, hiểu chuyện như vậy, cậu vẫn là lựa chọn im lặng, trong lòng quả thực mỹ mãn.
Xuyên qua camera nhìn thấy hình ảnh ấm áp của hai người bên trong, khóe miệng Tần Chí không dấu vết nhếch lên, đột nhiên như là nhớ ra cái gì, chân mày cau lại.
Một bên Khâu Viễn nhìn thấy biểu tình biến hóa của Tần Chí, trong lòng có chút giật mình – lấy hiểu biết của hắn về Tần Chí, Tần Chí chưa từng có sự thay đổi biểu tình nào quá lớn, hơn nữa vẻ mặt này rõ ràng là xuất phát từ trong lòng.
"Giúp tớ tra một người" Tần Chí đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khâu Viễn.
Khâu Viễn nhíu mày, kỳ thật hắn đã đại khái biết là người nào, bất quá vẫn hỏi "Ai? Cậu ta sao?" Khâu Viễn hất cằm về phía người đang ôm hài tử trong màn hình.
Tần Chí liếc Khâu Viễn một cái: "Biết rõ còn hỏi". Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Giúp tớ điều tra rõ gia đình, địa chỉ cùng... vợ cậu ấy". Nói tới chỗ này, nắm tay Tần Chí nắm chặt, đây là hành động bản thân hắn đều không phát giác.
"Như thế nào? Cảm thấy hứng thú" Khâu Viễn giọng trêu ghẹo "Bất quá, tớ cảm thấy cậu hẳn không cần lo lắng về mẹ của đứa trẻ này, bọn họ đi du lịch, cha nuôi đều đi theo, mẹ của bé lại không thấy bóng dáng, cho nên, rất có thể..." Lời chưa nói hết nhưng ý tứ đã thực rõ ràng.
Tần Chí hừ cười một tiếng "Tớ đương nhiên cũng có thể nhận thấy một tầng nguyên nhân, nhưng là, tớ không cho phép bên cạnh người tớ thấy hứng thú xuất hiện bất cứ người nào không liên quan, cho nên, vẫn là điều tra rõ một chút mới tốt."
Nghe Tần Chí nói xong, Khâu Viễn kinh ngạc nói: "Nghe ý tứ của cậu như là đối với cậu ta phi thường hứng thú a" Khâu Viễn lại sát Tần Chí: "Ai, tớ nói, cậu rốt cuộc đối với người này có bao nhiêu hứng thú a? Lúc này mới nhận thức vài ngày, hơn nữa, tớ nhớ rõ cậu trước kia hình như không có hứng thú với loại hình này mà?"
Khâu Viễn chính là đơn thuần muốn hỏi một chút, nhưng lời này lại làm cho Tần Chí lâm vào trầm tư – Hắn cũng nhận thấy được, cảm xúc của hắn không bình thường, nhưng lại không nghĩ đến ngăn cản, ngược lại còn muốn tiến lên, về phần vì cái gì, thật giống như có vận mệnh dẫn dắt, nói không rõ, chỉ theo bản năng muốn tiếp cận.
"Không biết" Thật lâu sau Tần Chí cho Khâu Viễn một đáp án.
Khóe miệng Khâu Viễn co rút "Được rồi"
Tần Chí lúc này mới cầm rượu vang lên uống, lại không biết trầm tư cái gì.
Khâu Viễn nhìn đám người trong camera từ từ ra khỏi phòng, lại nhìn nhìn Tần Chí, nhỏ giọng thì thầm một câu: "Vì cái gì không biết? Tớ xem cậu chính là đụng phải người định mệnh thôi"
"Cậu nói cái gì?" Tần CHí từ trầm tư hồi phục lại tinh thần, phát hiện Khâu Viễn giống như đang nói gì đó.
"Không có gì" Khâu Viễn lắc đầu – Đùa chắc, câu trêu ghẹo này của hắn mới không để Tần Chí nghe được. "Chúng ta cũng đi ra thôi."
Tần Chí cũng không miệt mài theo đuổi ngọn nguồn, gật gật đầu, buông xuống ly rượu trong tay, đi theo Khâu Viễn ra ngoài.
Đêm nay sóng gió cũng không ảnh hướng đến tâm lý của Địch Hạo, hảo hảo ngủ một giấc, lúc vừa tỉnh đã là buổi tối hôm sau. Vì không để cho Thất Thất ngày đêm điên đảo, Địch Hạo giống như trước đây, đem Thất Thất lôi dậy, chuẩn bị ra ngoài tiêu hao tinh lực.
Vừa đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy trên sa lông tại đại sảnh dành cho khách quý một đám người ngồi trầm mặc – Tần Chí, Tần Hiểu, Khâu Viễn, Từ Từ Hạo, Tiêu Kiền, thậm chí Bành Vũ cũng ở đây. Chẳng qua mấy người kia không phải đang làm việc mà là uống trà, ăn tối, trong không khí dâng lên cảm giác xấu hổ.
Đương nhiên, chủ yếu là Tần Chí cùng Khâu Viễn, hai đại tôn thần không nói một câu nào tới công vụ, cho nên vài người bọn họ cũng không hung phấn nói chuyện được. Hơn nữa, Bành Vũ cùng bọn họ không mấy thân quan, chỉ là vì chờ Địch Hạo nên mới ngồi ở đây. Lại nói, Bành Vũ ngủ một buổi tối, ban ngày đi dạo một vòng, bên người cũng không có ŧıểυ bảo bối đáng yêu làm bạn, quả thực là chán muốn chết. Hiện tại Bành Vũ quả thực không thể chờ đợi được nhìn thấy Địch Hạo, vừa nhấc đầu, Bành Vũ cảm thấy không quản là thượng đế hay là quan âm bồ tát, nhất định có người nghe thấy được nguyện vọng của hắn.
"OMG, Địch ŧıểυ Hạo, cậu cuối cùng cũng dậy, heo cũng không ngủ nhiều như cậu" Bành Vũ để chén trà trong tay xuống ra nghênh đón, cuỗm Thất Thất trong tay Địch Hạo chạy đi.
Thất Thất phối hợp vươn ra hai tay ôm lấy cổ Bành Vũ, chui vào trong ngực Bành Vũ. Bành Vũ hung hăng hôn khuôn mặt nộn nộn của Thất Thất một hơi: "Cha nuôi rất nhớ con nha bảo bối, con có nhớ cha nuôi không a?"
Thất Thất cũng hôn hai má Bành Vũ một hơi, nhuyễn thanh nhuyễn khí nói: "Con cũng rất nhớ cha nuôi nha"
==||| "Uy uy, tôi nói hai người các người đủ rồi nha, mới một ngày không gặp được không" Địch Hạo ở một bên ghét bỏ nói.
"Cậu biết cái gì, cái này gọi là một ngày không gặp như cách ba thu" Bành Vũ liếc Địch Hạo một cái, sau đó mang theo Thất Thất ngồi trên sa lông "Bảo bối đói bụng rồi đi, trước ăn chút gì đã"
"Ân" Thất Thất trước cùng mấy người Tần Chí chào hỏi, sau đó mới tiếp nhận thức ăn từ Bành Vũ, từ từ cho vào miệng.
"Mọi người như thế nào đều ở đây a?" Địch Hạo cũng đi tới, ngồi bên cạnh Bành Vũ.
" Còn không phải là vì anh" Tần Hiểu ở ghê sa lông đối diện nói qua.
" Tôi?" Địch Hạo kinh ngạc chỉ chỉ mũi mình "Tôi làm sao?"
"A, chủ yếu là vì cám ơn Địch tiên sinh giúp làng du lịch của chúng tôi giải quyết được một phiền toái lớn." Tần Chí buông văn kiện trong tay xuống. "Cho nên tôi muốn mời các vị một bữa cơm, thuận tiện cũng sẽ lo toàn bộ chi phí trong quá trình các vị ở đây, mặt khác, sau khi cơm nước xong, Địch tiên sinh cũng có thể cùng tôi bàn chuyện thù lao"
"A! Như vậy?" Địch Hạo hai mắt sáng lên nhìn Tần Chí, sau đó con mắt chuyển chuyển, nói với Tần Chí: "Cái kia, Tần... Ngạch, Tần tiên sinh, ăn cơm đàm phán thù lao tôi đều dễ nói, chính là chi phí ở đây cũng không thể được đổi một cái phép tính?"
"Không biết Địch tiên sinh muốn đổi như thế nào?" Tần Chí nhìn Địch Hạo, trong mắt hiện lên ý cười.
"Khụ, chính là, không thể đem chi phí ăn ở của chúng ta tính vào tiền thù lao. Bởi vì chúng tôi tính ngày mai liền đi, cũng tiêu phí không bao nhiêu"
Không đợi Tần Chí mở miệng, Bành Vũ một bên bất mãn ồn ào đứng lên: "Kháo! Địch ŧıểυ Hạo, cậu cũng quá đen đi, rõ ràng lần này đi du lịch đều là tớ xuất tiền, cậu một phân tiền đều không tốn, thế nhưng còn muốn thêm vào thù lao, kia cũng phải chia lại cho tớ đi."
Địch Hạo che miệng cười ra vẻ ngại ngùng: "Lời này, ŧıểυ Bành Bành à, cậu chính là vì sinh nhật bảo bối mới đến, cũng là vì Thất Thất mà bỏ tiền, sao có thể tính trên người tớ, tớ nhiều nhất thì tính là không tốt thôi, cậu cũng không nhất định cùng tớ so đo đúng không. Lại nói, Tần tiên sinh đưa thù lao hẳn là đều của tớ, tớ chính là trả giá máu cùng bao vất vả, thời điểm đó cậu còn đang ngủ đấy."
Nghe Địch Hạo nói xong, Tần Hiểu, Từ Tử Hạo, Tiêu Kiền, Bành Vũ đều không hẹn mà cùng có một cái cảm giác: Mặt ngài thật quá dày!
Còn không tốt!
Cái gì gọi là trả giá máu cùng bao vất vả!
Thật sự là người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch!
Bành Vũ trừu khóe miệng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, cậu không cần mất tiền phí còn để tiền phí người khác trả giúp cậu đổi thành tiền của mình, cậu đây không phải chiếm tiện nghi của Tần tiên sinh sao?"
Địch Hạo nhún vai: "Đây là một mảnh tâm ý của người ta, tớ không thể cự tuyệt"
Người bớt mặt dày một chút được không?!!!
Bành Vũ bất đắc dĩ ở trong lòng hò hét
"Anh nói đúng không, Tần tiên sinh" Địch Hạo khiêu mi nhìn về phía Tần Chí
Tần Chí trừu thái dương gian nan gật gật đầu, sau đó mở miệng hỏi: "Cậu mới vừa nói, vì sinh nhật Thất Thất mới đến làng du lịch sao?"
Ngạch, đề tài như thế nào lại chuyển đến nơi này, Địch Hạo còn chưa kịp đắc ý, nghe thấy lời này ngây ra một lúc, phản xạ ngốc ngốc gật gật đầu "Đúng vậy".
"Ai, trùng hợp nha, anh của tôi cũng là bởi vì sinh nhật mới đến đây du lịch". Tần Hiểu một bên kinh ngạc nói.
"Em không nói anh đều quên sinh nhật A Chí" Khâu Viễn vỗ trán một cái, sau đó nhìn Thất Thất nói rằng: "Sinh nhật bảo bối nhà cậu sẽ không cùng một ngày với A Chí đi, nếu vậy thì quá trùng hợp rồi"
Sau đó Khâu Viễn Báo một ngày, Địch Hạo nghe xong kinh ngạc mở to hai mắt, Thất Thất trong ngực Bành Vũ nghe thấy vui vẻ vỗ tay: "Oa~ thật sự là cùng một ngày sinh nhật với chú nha!"
Nói xong ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Chí, Tần Chí cũng nhìn Thất Thất, trong mắt nhu hòa: "Không nghĩ tới Thất Thất thế nhưng sinh cùng ngày với chú, chẳng qua sinh nhật đã qua, chú cũng chưa kịp tặng quà cho Thất Thất"
Thất Thất lắc đầu "Ngô, do chú không biết đi, hơn nữa cháu cũng không đưa quà sinh nhật cho chú, như vậy đi, chờ sinh nhật lần sau chúng ta cùng tặng được không, đến lúc đó cháu và chú cùng đưa lễ vật cho nhau"
Nghe thấy sinh nhất lần sau cùng gặp nhau, cảm xúc trong mắt Tần Chí chợt lóe qua, sau đó cười một chút, chấp nhận yêu cầu của Thất Thất
Địch Hạo ở một bên bĩu môi – này ŧıểυ mập mạp con sẽ đem chính mình bán đi mất, ai, nhi tử ngốc của ta, con thật đúng là sụp hố chuyên nghiệp một trăm năm, đến lúc đó lễ vật còn không phải do ba con xuất tiền.