Từ lúc Tần Hiểu nhìn thấy thủy quỷ cho lúc cậu bật dậy tổng cộng không vượt qua 5 giây, tốc độ có thể nói là thần tốc, nhìn Địch Hạo cùng Thất Thất sửng sốt, chẳng qua ba người sau khi đứng lên, liền yên lặng không động, trừng mắt nhìn thủy quỷ, cũng không biết có phải hay không là sợ đến choáng váng, vẫn là không thể tin nhưng cũng chẳng có hành động gì.
Mắt thấy thủy quỷ chuyển động cổ muốn xoay đầu lại, Địch Hạo mới không thể không ra tiếng nhắc nhở ba tên ngốc kia.
"Ai ai, nhìn cái gì vậy, còn không nhanh chóng động thủ!"
Ba người nhất loạt quay đầu trừng lớn mắt nhìn Địch Hạo —— ai động thủ?
Địch Hạo cười tủm tỉm nhìn ba người, "Tơ hồng ở trong tay ai người đó động thủ."
Ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo dị thường ăn ý lui ra phía sau một bước, đứng ở phía sau Tần Hiểu.
Bởi vì lúc ấy chỉ có Tần Hiểu cùng Địch Hạo là ngồi ở trên ghế sa lông, cho nên để cho tiện cũng là không để cho ai biết mục đích của mình, Địch Hạo đương nhiên là đem tơ hồng ném tới trong ngực Tần Hiểu.
Tần Hiểu cúi đầu nhìn tơ hồng trong tay mình khóc không ra nước mắt —— sớm biết thế cậu đã không vươn tay bắt lấy, tay mình sao lại tiện như vậy!
"Ôi "
"Ôi "
Một trận ám ách giống như nước từ chỗ sâu trong yết hầu truyền đến bên tai, ba người kinh dị nhìn thủy quỷ kia, lúc này nó đã nghiêng đầu qua, tất cả đều là tròng trắng mắt nhô ra, ánh mắt thẳng lăng lăng trừng phía trước, miệng phát ra âm thanh.
Tuy rằng không đến mức sợ hãi đến không thể nhúc nhích, nhưng là ba người cảm giác ánh mắt thủy quỷ kia chính là đang hướng về phía ba người bọn họ—— nó đang nhìn chăm chú vào bọn họ. Tầm mắt âm lãnh khiến ba người bọn họ đều không tự chủ được rùng mình một cái.
Địch Hạo cau mày nhìn về phía thủy quỷ, sau đó hướng về phía ba người không kiên nhẫn nói, "Các ngươi hành động nhanh lên! Thủy quỷ này đã chú ý tới các ngươi. Nó hiện tại đang tìm khí tức cô gái trong phòng này nhưng tìm không thấy nữ nhân kia đến tột cùng ở nơi nào, đã không kiên nhẫn, hiện tại ba người ở trong này chính là gây trở ngại cho nó, các ngươi không động thủ, nó cũng muốn hướng các ngươi ra tay."
Địch Hạo vừa nói xong, thủy quỷ kia bắt đầu nhúc nhích, miệng nó phát ra tiếng "Ôi" "Ôi" "Ôi", một bên cong vẹo hướng đến phía trước, có thể là bởi vì thân thể sưng tấy, nó đi đường thế nhưng không ngừng lắc lư hai bên, thân thể không giống người bình thường, phải nói nó vốn không phải là người, hình ảnh quái dị này lưu lại trong mắt của ba người Tần Hiểu.
Phía trước thủy quỷ chính là sô pha, nó nếu muốn công kích ba người Tần Hiểu, nhất định phải đi qua sô pha. Tần Hiểu, Từ Tử Hạo cùng Tiêu Kiền đều là người từng trải qua huấn luyện, tố chất tâm lý so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, tuy rằng lúc đầu có kinh ngạc cùng không thể tin, nhưng nghe Địch Hạo nhắc nhở liền phản ứng lại. Ba người tính khi thủy quỷ đi qua sô pha liền vây bắt, nhưng kinh ngạc là thủy quỷ kia sau khi đụng tới sô pha, thế nhưng không có chuyển biến, mà là thẳng tắp đi tới, giọt nước trên thân thể hóa thành một vòng vòng sóng gợn, quay chung quanh trên người thủy quỷ, vào lúc ba người Tần Hiểu cho rằng thủy quỷ kia sẽ đi xuyên qua sô pha thế nhưng nó lại biến mất ngay trước mặt bọn họ.
Ba người không hẹn mà cùng xin giúp đỡ nhìn về phía Địch Hạo. Liền nhìn thấy Địch Hạo ôm Thất Thất cau mày nhìn về phía thủy quỷ biến mất, "Oán khí tụ tập, quỷ khí lành lạnh, ban ngày thịnh dương, đêm tối thịnh âm, thủy cũng là âm, theo lý thuyết sẽ khiến thủy quỷ này mạnh thêm, nhưng sát khí trên người thủy quỷ này lại rất ít... Chậc chậc, xem ra không thể đơn giản như vậy liền thu nó a."
Tần Hiểu không kiên nhẫn há mồm nói, "Uy, anh rốt cuộc đang nói cái gì? Anh không phát hiện thủy quỷ biến mất sao?"
Tiêu Kiền cũng vội vàng mở miệng nói, "Đúng vậy, Địch tiên sinh, chúng ta hiện tại nên như thế nào bắt nó ra?"
Địch Hạo nhún vai, bĩu môi, "Không biến mất a, không phải ngay đằng sau các người sao."
"Ân, mặt sau." Thất Thất chỉ hướng... phía sau Tần Hiểu.
Không phải đâu! Còn đến! —— Tần Hiểu méo miệng, cắn răng, kiên quyết không quay đầu lại —— bởi vì hắn đã cảm giác đến thân ảnh nhanh chóng thối lui ra sau của Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo
Trên người rét lạnh càng thêm rõ ràng, như tứ chi thủy quỷ đang dính sát sau lưng mình, ướt át lạnh như băng theo đó mà đến, cảm giác như có người đang hà hơi vào tai cậu, kỳ thật là thủy quỷ kia mang theo hàn khí dưới đáy hồ trên người thôi, thủy quỷ kia cũng chả thể nào hô hấp. Một tiếng "Ôi" vang lên, Tần Hiểu nhất thời nổi một thân da gà —— lão tử rốt cuộc nhịn không nổi nữa! Khẽ cắn môi, Tần Hiểu nhanh chóng khởi động tơ hồng, nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác, dựa vào cảm giác một phen đi lên.
Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo đứng ở một bên xem, nhất thời đều hút một hơi lãnh khí, không phải là bởi vì Tần Hiểu dũng khí khá lớn xoay người bắt thủy quỷ, mà là... Hắn xoay người sang chỗ khác, cùng thủy quỷ kia chỉ cách nhau có 0. 01 phân —— thật giống như muốn hôn môi... Đương nhiên, tuy rằng Tần Hiểu ngửa đầu, thủy quỷ kia cũng là bất động nhưng mà khoảng cách cũng chẳng còn kém bao nhiêu, Tần Hiểu dùng chiêu thức vây quanh, tăng thêm khoảng cách tiếp cận, thật giống như đem thủy quỷ ôm vào trong ngực —— hình ảnh này quả thực rất đẹp, thật sự không dám nhìn a.
Bất quá hai người coi như nghĩa khí, ngay khi Tần Hiểu vây quanh thủy quỷ trong nháy mắt,thủy quỷ cảm ứng được linh khí trên tơ hồng, đột nhiên muốn lui về phía sau tránh thoát, Tiêu Kiền cùng Từ Tử Hạo liếc nhau, phân biệt từ hai bên tiến lên, ăn ý tiếp nhận hai đầu tơ hồng trong tay Tần Hiểu, khiến thủy quỷ phản ứng không kịp, đem hai đầu tơ hồng hợp lại, một màn làm người ta kinh ngạc xuất hiện —— chỉ thấy hai đầu tơ hồng chạm vào nhau, thế nhưng không những đứng lên, mà còn thoát ly lòng bàn tay của hai người mà không có rơi xuống mặt đất, biến thành một hình vòng tròn, xoay quanh trên không, vây quanh thủy quỷ chậm rãi xoay tròn.
Tần Hiểu cảm giác hai người kia đến giúp mình, liền phi thường phối hợp buông lỏng tay ra, mà còn lui về phía sau một bước dài, lúc này mới mở mắt, ánh vào mi mắt chính là một màn khiến người ta chấn động kia, quả thực thấy những điều chưa hề thấy, nghe những điều chưa từng nghe, trong lúc nhất thời, ba người ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Địch Hạo, quả thực bội phục đầu rạp xuống đất.
Địch Hạo ho khan một tiếng, không dấu vết ưỡn ngực —— gia chính là trầu bò như vậy ~
Trong phòng theo dõi, Khâu Viễn không khỏi tặc lưỡi, "Không nghĩ tới vị Địch tiên sinh này còn có thủ đoạn."
Tần Chí không trả lời, mà là híp mắt, xuyên qua màn hình, nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Địch Hạo, trong lòng thế nhưng ẩn ẩn có chút ngứa, sau khi kịp phản ứng, không khỏi bật cười —— người này cũng không dễ để hắn trêu trọc, dù sao Địch Hạo cùng hắn cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ, mà Tần Chí chính mình cũng rõ ràng, hắn đối Địch Hạo cũng chỉ đơn thuần cảm thấy hứng thú mà thôi. Hơn nữa, Địch Hạo còn có một hài tử, rõ ràng chính là một thẳng nam, như vậy lại càng không phải là đồng loại của hắn.
Tuy rằng như thế, nhưng là trong lòng Tần Chí vẫn là cảm giác tiếc nuối không nhỏ.
Thủy quỷ bị tơ hồng vây bên trong, nơi nơi va chạm nhưng không ra được, có vẻ càng ngày càng vội vàng cùng không kiên nhẫn, càng muốn thoát ra ngoài, Địch Hạo nhìn tơ hồng trừ ma đang hút quỷ khí, lại nhìn thoáng qua thủy quỷ vẫn đang cố chấp đụng loạn, bất đắc dĩ hít một hơi.
Từ Tử Hạo nhìn thấy Địch Hạo thở dài, nghi hoặc hỏi một câu, "Làm sao vậy? Địch tiên sinh, ngài không thành công bắt được con quỷ kia, kia hẳn là có thể thẩm vấn nó vì sao muốn giết người đi?"
Thẩm vấn...? Tần Hiểu hắc tuyến nhìn Từ Tử Hạo, kết quả lại nhìn thấy bộ dáng đồng dạng của Tiêu Kiền, không khỏi nói thầm một câu, "Thói quen chức nghiệp."
Hai người chờ mong nhìn Địch Hạo, không nghĩ tới Địch Hạo lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Chỉ sợ các ngươi không có biện pháp thẩm vấn."
"A? Vì cái gì?" Tiêu Kiền không khỏi kinh ngạc —— cậu còn muốn biết rõ vì sao thủy quỷ này lại giết hai người kia, mà trước đó, hồ Thạch Lâm nhiều du khách như vậy, nó lại không động thủ.
"Thủy quỷ này sát khí rất ít, nó không phải lệ quỷ làm xằng làm bậy, mà là chấp niệm sâu nặng, không đến mà tán. Hơn nữa, nó đã không có thần trí, chỉ có chấp niệm chống đỡ." Địch Hạo chỉ vào thủy quỷ kia nói rằng, ba người lúc này mới kịp phản ứng, từ đầu tới đuôi, thủy quỷ này làm hết thảy thật giống như dựa vào bản năng làm việc, hơn nữa ngay từ đầu cũng quả thật không có hành vi chống đối bọn họ, chính là, vì cái gì thủy quỷ này còn lưu lại chấp niệm?
Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của ba người, Địch Hạo mở miệng giải thích, "Các ngươi đừng quên vị lão nhân kia nói, trong hồ Thạch Lâm không ít người bị lồng heo ngâm, mỗi người bị áp dụng hình phạt ấy đều sẽ có oán khí cùng không cam, nhưng là cũng do các nàng gieo gió gặt bão. Chính là Thúy Miêu không giống, nàng là bị oan uổng, chấp niệm cùng oán khí vô cùng sâu nặng, mang theo sự không cam chìm vào đáy hồ, mặt khác từ không cam hóa thành oán niệm cho nhau cắn nuốt, thần trí sớm đã bị tiêu hao hầu như không còn, cuối cùng chỉ còn lại chấp niệm sâu nặng mà thôi."
"Kia, chấp niệm của thủy quỷ này là gì? Chẳng lẽ, nó muốn giết hai người?" Tần Hiểu mở miệng hỏi, mới vừa mở miệng hỏi, liền linh quang chợt lóe, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói, "Là liên quan đến nguyên nhân Thúy Miêu chết! Nàng là bị hàm oan mà chết, nên hận cẩu ~ nam nữ thông dâm, cho nên chấp niệm của nàng chính là hận loại người này đi."
"Nói như vậy đều có thể giải thích thông." Tiêu Kiền mở miệng hít một hơi, "Vị Hà ŧıểυ thư này cùng nạn nhân hôm qua quả thật là có gian tình... Hơn nữa chúng tôi cũng phát hiện ra quần áo trên người nạn nhân hỗn độn, không chỉ là dấu vết giãy dụa khi vào nước, còn có... Ngạch... Theo báo cáo pháp y, quần nạn nhân đang cởi, cộng thêm lời khai của vợ nạn nhân, chúng ta cơ hồ có thể xác định quan hệ của Hà ŧıểυ thư cùng vị tiên sinh kia."
"Xem ra chấp niệm của thủy quỷ này hẳn là vậy, hơn nữa lúc ấy vụ án xảy ra ở hồ Thạch Lâm, nói vậy hai người này ở hồ Thạch Lâm đã làm gì đó khơi dậy chấp niệm trong lòng thủy quỷ, cho nên họ mới bị thủy quỷ theo dõi." Sau khi nghe Tần Hiểu cùng Tiêu Kiền phân tích, Từ Tử Hạo đem toàn bộ sự kiện liên kết lại thì vụ án này liền phù hợp.
"Các ca ca thật thông minh a." hai tay Thất Thất chống má nói rằng, nghe ba người họ nói khiến Thất Thất sửng sốt, tuy không phải là mọi chuyện đều rõ ràng nhưng cũng khiến mọi chuyện sáng tỏ một chút!
Địch Hạo nhéo hai má Thất Thất, giả vờ giận nói, "Thông minh cái rắm a! Còn không phải là do ba ba của con nhắc nhở họ sao."
Thất Thất mân mê cái miệng nhỏ nhắn, "Được rồi, ba ba lợi hại nhất." Chính là sau khi nói xong, bé lại buông một tiếng thở dài, một bộ dáng bất đắc dĩ với ba ba của mình, khiến cho mọi người dở khóc dở cười, không khí ngưng trọng trong phòng cũng thả lỏng hơn nhiều.