Mang Thai Con Của Chú Út Bạn Trai

Chương 6

Trước Sau

break

Bản thân trong tấm ảnh vẻ mặt nhu hòa, khóe miệng khẽ cười.

Đè xuống đủ loại cảm giác nghi hoặc trong lòng, Lâm Uyển thay đồ ngủ, không chọn những bộ quần áo may sẵn cao cấp, chỉ chọn một bộ váy ca rô liền thân màu xanh lam cắt may hồi năm kia.

Bởi vì chỉ mới mang thai có ba tháng, hoàn toàn chưa lộ bụng, Lâm Uyển nhìn thấy bản thân trong gương gầy gò mỏng manh, gương mặt trứng ngỗng trắng nõn hồng hào, tinh thần sáng lán, khí sắc vẫn còn tốt. Eo thon dưới sự che chắn của váy liền thân, hoàn toàn không thể nhìn ra là thai phụ.

Mặc dù là đang ở trong hoàn cảnh xa lạ, may mà bên trong phòng có rất nhiều đồ vật quen thuộc với bản thân, Lâm Uyển cuối cùng mang theo túi vải mình đã xài mấy năm ra khỏi nhà, chuẩn bị tìm bạn thân nghe ngóng tình hình.

Trước hôm qua, Lâm Uyển chưa từng đặt chân đến biệt thự nhà họ Phó. Cô chỉ biết rằng sau cải cách mở cửa, Giang Thành phát triển thần tốc, phía nam thành phố có những tòa cao ốc mọc lên san sát.

Khu buôn bán sáu tầng, nhà ở thương mại, khu biệt thự lần lượt ra đời tạo nên vùng đất phồn hoa của giới nhà giàu. Mà nhà họ Phó là gia tộc giàu nhất Giang Thành lại sống tại khu biệt thự Thúy Hồ ở phía nam thành phố.

Biệt thự Thúy Hồ được xây dựng cách đây bốn năm, là khu biệt thự đầu tiên của Giang Thành. Cảnh quan tràn ngập cây xanh, những ngôi biệt thự trắng muốt nằm rải rác hai bên hồ trong xanh tạo thành một khung cảnh yên bình mà sang trọng.

Khi nhà ở thương mại trong thành phố còn chỉ bảy tám trăm một mét vuông thì nơi này đã lên đến hai ba nghìn một mét, mỗi căn biệt thự đều có giá lên đến bốn năm chục vạn, một con số trên trời.

Hai năm nay, Lâm Uyển từng thấy không ít quảng cáo nhà vườn trên báo chí, chỉ biết than thở rằng giá cả quá cao, chẳng phải thứ người thường có thể chạm tới.

Chỉ có những nhóm doanh nhân như nhà họ Phó nhạy bén bắt kịp làn sóng cải cách đầu tiên mới nhanh chóng phất lên, đủ khả năng sống tại khu biệt thự đắt đỏ này.

Khu biệt thự đẹp và rộng, cách xa trạm xe buýt, thậm chí taxi cũng hiếm khi xuất hiện. Ai sống ở đây mà không phải nhà giàu hay có quyền thế chứ, ai mà không có xe riêng?

Lâm Uyển đi dọc theo con đường rợp bóng cây mất hơn mười phút, chợt nghe thấy tiếng còi xe “bíp bíp”.

Một chiếc Santana đen đỗ lại trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống để lộ gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Cô gái trẻ ngồi sau tay lái với ánh mắt sáng, nét mặt tươi cười nhiệt tình chào hỏi: “Lâm Uyển đi đâu thế? Phó Tu Hoài lại để vợ mình tự đi bộ à? Chẳng ga lăng chút nào.”

Lâm Uyển không quen cô gái này nhưng đoán là hàng xóm ở khu biệt thự, chắc là người cô quen trong năm qua, quãng thời gian mà chính cô cũng không rõ đã trải qua những gì.

Thấy đối phương thân thiện nên cô khẽ mỉm cười: “Tôi có chút việc phải ra ngoài.”

“Tôi chở cô đi nhé.” Chủ xe Santana nhiệt tình mời gọi: “Lên xe đi.”

Đi mãi vẫn chưa thấy trạm xe buýt, taxi cũng không có chiếc nào, mà Lâm Uyển xưa nay chẳng thích làm khổ mình. Thế nên có người cho đi nhờ thì quá tốt rồi.

“Vậy làm phiền cô rồi, cô cho tôi xuống ở trạm xe gần đây nhất là được.”

“Không sao, chỉ là đạp phanh thêm một cái thôi. Cô đi đâu? Tôi không vội.”

Trước hôm qua, Lâm Uyển chưa từng đặt chân đến biệt thự nhà họ Phó. Cô chỉ biết rằng sau cải cách mở cửa, Giang Thành phát triển thần tốc, phía nam thành phố có những tòa cao ốc mọc lên san sát.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc