Thím Béo nhìn sang Ninh Trạch Tinh rồi lại nhìn Hổ Tử, trong lòng nghĩ chẳng lẽ hai đứa này đánh nhau?
Ninh Trạch Tinh vội vàng lắc đầu: “Thím Béo, cháu không đánh nhau với anh Hổ Tử, chúng cháu là… là…”
Nói “là” nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do gì hợp lý, đành cắn môi không nói nữa.
Thấy vậy, thím Béo tiện tay tát vào đầu Hổ Tử một cái: “Con nói đi! Rốt cuộc có chuyện gì! Có phải con kéo em đi đánh nhau không hả?”
Hổ Tử bị đánh đau rít lên một tiếng: “Mẹ ơi con không kéo em đánh nhau đâu! Con bị oan mà! Con là thấy chuyện bất bình nên ra tay nghĩa hiệp thôi!”
Thím Béo không khách sáo, lại cho thêm một cái nữa: “Nói vớ vẩn! Thấy chuyện bất bình cái đầu con! Rốt cuộc có chuyện gì, nói rõ ràng vào!”
Hổ Tử nhìn Ninh Trạch Tinh một cái, mặc kệ ánh mắt van xin của cậu, thở dài: “Tiểu Trạch, anh hết cách rồi, anh không nói thì mẹ lột da mất.”
Rồi cậu bắt đầu tuôn ra như thác, kể lại hết chuyện xảy ra ở trường hôm nay.
“Trương Kim Hoa cái đồ không ra gì! Cậu ta nghỉ học lâu rồi, hôm nay vừa quay lại đã dẫn đầu gây chuyện với Tiểu Trạch! Cậu ta nói... nói toàn mấy lời chẳng ra gì, còn động tay động chân nữa, con tức quá mới...”
Hổ Tử nhắc đến Trương Kim Hoa là lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Bình thường cậu đã không ưa tên đó, hôm nay lại thấy hắn bắt nạt em trai mình, Hổ Tử không chịu nổi, xông thẳng lên đấm cho một cú.
Nhưng Trương Kim Hoa không đi một mình, bên cạnh còn có hai thằng đàn em nữa. Kết quả, Hổ Tử và Ninh Trạch Tinh đều bị thiệt một chút nhưng cũng chẳng thiệt hại gì to tát, ít nhất Trương Kim Hoa cũng chẳng khá hơn bọn họ là bao.
Thật ra ban đầu Ninh Trạch Tinh không muốn đánh nhau, nhưng Hổ Tử đã xông lên rồi cậu đâu thể khoanh tay đứng nhìn bạn đánh một mình, đành phải lao vào theo. Thế là cũng bị thương.
Đánh xong rồi, Ninh Trạch Tinh bắt đầu hối hận, vết thương này mà về nhà chị thấy được thì thể nào cũng truy hỏi. Mà chuyện này cậu không muốn để chị biết, sợ lại khiến chị phải lo nghĩ thêm.
Hổ Tử tức khí kể lại đầu đuôi mọi chuyện, rồi ngẩng đầu hỏi mẹ mình: “Mẹ, mẹ nói con có nên đánh nhau với Trương Kim Hoa không?”
Thím Béo giơ nắp nồi đập lên đầu nó một cái: “Nên cái đầu mày ấy! Có chuyện sao không biết báo cho thầy cô? Mày xông lên đánh nhau làm Tiểu Trạch cũng bị vạ lây!”
Hổ Tử không phục: “Gì mà bị đánh chứ! Trương Kim Hoa bị nặng hơn bọn con nhiều! Con đâu có chịu thiệt!”
Ninh Phồn Tinh nghe xong cũng suýt bật cười, đúng là không biết nên khóc hay nên cười.
Biết rõ ngọn ngành rồi, thím Béo cũng không ở lại lâu, định kéo thằng con nghĩa khí chính nghĩa của mình về nhà thì Ninh Phồn Tinh vội vàng giữ lại.
“Thím Béo, thật ngại quá, Hổ Tử vì giúp Tiểu Trạch mới bị liên lụy. Lát nữa cháu mang ít đồ sang, coi như chị gái cảm ơn cậu ấy, được không ạ?”
Nghe có đồ, mắt Hổ Tử sáng rực. Nhưng thím Béo lại khoát tay từ chối ngay: “Thím sao có thể lấy đồ của cháu được! Hổ Tử giúp em là điều nên làm, với lại nó cũng chẳng phải lần đầu đánh nhau.”
Ninh Phồn Tinh cười lắc đầu: “Không giống nhau đâu ạ. Lần này Hổ Tử giúp Tiểu Trạch, cháu phải cảm ơn. Đây là cháu tặng riêng cho Hổ Tử, thím không thể thay cậu ấy từ chối được.”
Hổ Tử ngốc nghếch cười hỏi: “Chị Phồn Tinh, là đồ ngon gì thế?”
Ninh Phồn Tinh ra vẻ bí mật: “Lát chị mang sang rồi sẽ biết!”
Thím Béo còn muốn từ chối, nhưng bị cô chặn lời ngay: “Hổ Tử còn đang mong kìa, thím đừng làm cậu ấy mất hứng. Mau về trước đi ạ!”
Bị ánh mắt con trai nhìn chằm chằm, thím Béo chỉ còn cách dắt con về nhà, thầm quyết tâm lát nữa dù Ninh Phồn Tinh mang gì sang cũng nhất định không nhận. Một mình cô nuôi em trai đã vất vả lắm rồi!