Buổi chiều rảnh rỗi, Ninh Phồn Tinh lại vào không gian tìm loại vải thích hợp để may quần cho Ninh Trạch Tinh. Cuối cùng chọn loại vải bông giống hệt quần của ba Ninh, như vậy cũng không dễ bị nghi ngờ.
Quần còn dễ làm hơn cả áo, Ninh Phồn Tinh đo đo cắt cắt mấy đường là xong, mất cả buổi chiều để may. Vừa làm xong thì thấy Ninh Trạch Tinh đeo cặp lưng từ ngoài đi vào.
Hôm nay Ninh Trạch Tinh không hoạt bát như mọi khi, cúi gằm đầu lững thững bước. Ninh Phồn Tinh nhìn là biết ngay có chuyện, liền bỏ quần xuống ra ngoài hỏi han.
“Tiểu Trạch, hôm nay sao thế, cúi gằm đầu mãi thế? Nhặt được tiền à?”
Ninh Phồn Tinh hỏi một câu, Ninh Trạch Tinh vẫn cúi đầu, ấp úng bảo không có. Nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu, Ninh Phồn Tinh trong lòng cũng đã đoán được tám chín phần.
“Ngẩng đầu lên mà nói chuyện, ba dặn rồi đúng không, cúi đầu nói chuyện với người khác là rất bất lịch sự.”
Nghe đến đây Ninh Trạch Tinh hơi do dự, nhưng vẫn lắc đầu tiếp tục cúi đầu không chịu ngẩng lên.
Ninh Phồn Tinh cũng không nói nhiều, giơ tay nâng mặt cậu lên, đập vào mắt là vết thương ở khóe miệng và khóe mắt.
“Sao lại thế này? Ai đánh em?”
Thấy vết thương trên mặt em, Ninh Phồn Tinh vừa xót vừa giận. Là thằng khốn nào dám đánh em trai cô? Chán sống rồi chắc?
Ninh Trạch Tinh lại cúi đầu, lắc đầu liên tục, sống chết không chịu nói. Ninh Phồn Tinh thấy em không muốn nói thì cũng không ép, quay người đi thẳng đến nhà thím Béo. Hổ Tử chắc chắn biết chuyện, cô định đến hỏi cho ra lẽ.
“Chị, chị đi đâu đấy…”
Ninh Phồn Tinh không nói không rằng bước ra khỏi sân, Ninh Trạch Tinh cuống lên, vội vàng đuổi theo gọi cô.
“Em không chịu nói thì chị đi hỏi Hổ Tử, hôm nay rốt cuộc là ai đánh em thành thế này!”
Ninh Trạch Tinh vừa lắc đầu vừa cầu xin: “Chị đừng đi được không? Em không sao, chỉ bị đập trúng mấy cái thôi, thật mà!”
Ninh Phồn Tinh tức đến mức bật cười: “Bắt đầu biết nói dối gạt chị rồi à? Em mới mấy tuổi mà học được thói nói dối rồi?”
Mắt Ninh Trạch Tinh đỏ hoe, nước mắt sắp trào ra. Ninh Phồn Tinh mặc kệ, vẫn định sang nhà thím Béo, nhưng lại bị Ninh Trạch Tinh kéo chặt lôi về sân nhà.
Ăn nhiều cơm cũng không uổng phí, sức lực của Ninh Trạch Tinh khá lớn, nhất thời Ninh Phồn Tinh không vùng ra được đành bị kéo về.
“Chị, em xin chị, đừng đi hỏi Hổ Tử có được không?”
Ninh Trạch Tinh gấp đến mức nước mắt rơi lã chã, Ninh Phồn Tinh thật sự không hiểu tại sao em trai cô lại cứng đầu không chịu nói, thậm chí còn không cho cô đi xác minh?
Thông thường trẻ con bị bắt nạt ở trường, không phải việc đầu tiên là khóc chạy về tìm người lớn sao? Sao đến lượt em trai cô lại cố sống cố chết ngăn cản như thế?
Đúng lúc Ninh Phồn Tinh đang bị em cầu xin đừng đi tìm Hổ Tử thì thím Béo đã kéo Hổ Tử đến tận cửa.
“Tiểu Trạch à, thím tới hỏi cháu chút, hôm nay thằng quỷ Hổ Tử lại đánh nhau với ai nữa vậy?”
Ninh Trạch Tinh đứng quay lưng ra cổng, thím Béo không thấy được vết thương trên mặt cậu. Bà kéo Hổ Tử vào sân, mở miệng hỏi ngay.
Ninh Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn thấy mặt Hổ Tử cũng chẳng khá hơn là bao, khóe miệng rách toạc, đang nhăn nhó hít hà vì đau.
“Thím Béo tới đúng lúc lắm! Tiểu Trạch hôm nay cũng bị thương đầy mặt về nhà, cháu hỏi mà không chịu nói nên định đi hỏi Hổ Tử đây, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Vừa nói, cô vừa xoay người em trai lại đối diện với thím Béo. Thím Béo nhìn thấy ồ lên một tiếng, vết thương này cũng không nhẹ đâu!
“Sao lại thế này Tiểu Trạch? Cháu cũng bị thương à? Cháu với Hổ Tử đánh nhau à?”