Bạch Tử Thừa nhíu mày, hắn hiếm khi gặp một cô gái lý trí như vậy. Đặc biệt là sau khi hai người đã làʍ t̠ìиɦ với nhau, còn có thể ngồi xuống thảo luận chuyện kế tiếp một cách khách quan như này.
“Cho nên?” Bạch Tử Thừa cảm thấy đề nghị của cô tiết kiệm rất nhiều phiền toái, cũng tốt hơn nhiều so với đề nghị mong muốn ban ban đầu của hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy là lạ.
Hắn vốn định đặt ra các quy tắc.
Nếu cô muốn ở lại thì nhất định phải sống lặng lẽ một mình không được làm phiền hắn, hắn có nhu cầu tự nhiên sẽ tìm cô. Muốn cô nhìn rõ trọng lượng bản thân, đừng mong có được trái tim của hắn hay bất cứ thứ gì tương tự, nhưng hắn cũng sẽ dành cho cô sự đối xử thích hợp, mọi nhu cầu vật chất về tiền chi vặt, thẻ tín dụng đều có thể thỏa mãn.
Nhưng bây giờ khái niệm trao đổi bình đẳng của cô, một dáng vẻ như giải quyết việc chung, đột nhiên cảm thấy như không còn gì để nói nữa.
“Cô chắc chắn thứ gì cũng không muốn đúng không?” Bạch Tử Thừa cảm thấy kỳ lạ với ý tưởng làm việc đổi chỗ ở, nhíu mày hỏi thêm một câu nữa.
Hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhưng không thể giải thích được.
Lý Ngâm Thấm mỉm cười nói: “Dĩ nhiên, nếu anh rất hài lòng với sự phục vụ của tôi, cũng có thể mua thứ gì đó tặng cho tôi giống như hôm nay vậy, chẳng qua là, con người này của tôi tương đối thực dụng, không quá thích quà tặng chỉ thích tiền mặt.”
“Cô rất thiếu tiền sao?” Bạch Tử Thừa không hiểu.
Những người có thể vào trường này đều phải có bối cảnh xuất thân hẳn là không kém. Hắn cũng điều tra cô, là một người không tiền không thế nhưng không biết làm cách nào mà liên lạc được với nhà họ Vệ trước khi nhập học.
Lý Ngâm Thấm lắc đầu nói tiếp: “Mọi thứ tôi đều có, mua rồi chất đống ở đó cản đường, còn không bằng cho tôi tiền mặt, nếu hôm nào đó ngắm thấy được thứ thật sự thích, đưa tay đã có thể mua.”
“Ngoài ra, anh vừa mua cho tôi mấy bộ quần áo quyến rũ, mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da và còn những thứ khác nữa, không thể được coi là quà, chỉ có thể coi là thứ cần thiết cho làm việc, mà bữa ăn này bởi vì sau khi làm việc, thì cũng coi như là bữa ăn cho nhân viên, cho nên những đồng tiền này chi ra không thể tính vào tôi, mà phải là chi phí hoạt động cần thiết cho công việc, mong anh hiểu rõ.”Lý Ngâm Thấm cảm thấy nếu phải vạch rõ ranh giới, nên tiền bạc nhất định phải phân tính rõ.
Ngược lại, người bị coi là bạn học của bên A, Bạch Tử Thừa, trong lòng phức tạp cũng không biết nên trả lời câu nói này như thế nào.
Hắn cảm thấy giác quan của hắn có thể vẫn còn bị ảnh hưởng bởi niềm kɧoáı ©ảʍ thỏa mãn vừa trút hết, dẫn đến cảm tính não bộ của hắn kiểm soát càng lý trí hơn ở giai đoạn này.
Bạch Tử Thừa cảm thấy hôm nay không thể tiếp tục nói chuyện, dù sao bây giờ nói cũng vô ích, hắn quan sát cô vài ngày rồi nói sau. Thế là đứng dậy nói: “Cô biết mình nên làm gì là được.”
“Không vấn đề.” Lý Ngâm Thấm đưa ra câu trả lời với khuôn mặt chân thành nhất của mình.
Bạch Tử Thừa đứng dậy, bước tới cửa chuẩn bị ra ngoài. Hắn tưởng cô sẽ tiễn hắn, nhưng hắn không ngờ rằng cô gái họ Lý, người không được gọi là “Tình nhân” này mà cùng lắm được gọi là nhân viên, không lay chuyển chút nào, tiếp tục ăn bữa ăn nhân viên của cô.
Hắn không khỏi muốn trêu chọc cô nói: “Nếu cô đang làm việc này, bất cứ lúc nào cũng phải có trạng thái làm việc.”
“Hửm?” Lý Ngâm Thấm không hiểu liếc nhìn theo ánh mắt khinh thường của hắn cúi đầu nhìn thấy quần áo cô. Cô ngạc nhiên nghĩ, thế nào áo trắng gọn gàng quần đùi jeans thì không được sao?
Bạch Tử Thừa nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, hài lòng bước ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi cửa, Lý Ngâm Thấm không nhịn được xì một tiếng nói: “Tuổi còn trẻ, khẩu vị nặng thật!”