“Cô đói đến thế cơ à?” Bạch Tử Thừa nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn cô gái trước mặt thản nhiên ăn uống, không thèm để ý đến mình.
Lý Ngâm Thấm gật đầu với anh, sau đó tiện tay cầm ly nước trên bàn lên, uống một ngụm.
Bạch Tử Thừa nhìn thấy thì vội vàng muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa rồi. Lý Ngâm Thấm nhìn thấy hắn vươn tay ra thì tò mò nhìn hắn, ánh mắt như muốn hỏi: Đồ này không thể uống sao?
“Đó là ly nước của tôi.” Bạch Tử Thừa bất đắc dĩ lấy ra một ly khác, đưa cho cô.
Chỉ vậy thôi?
Vừa rồi làʍ t̠ìиɦ với nhau, dịch thể tương giao thì sao không thấy hắn chê? Quả nhiên đám công tử nhà giàu chỉ giả vờ là giỏi!
Bạch Tử Thừa nhìn thấy phản ứng của cô thì cảm thấy cô gái này cũng khá thú vị: “Lát nữa tôi còn có việc phải làm, cô định vừa ăn vừa nghe tôi nói, hay là dừng lại chờ tôi nói xong thì ăn tiếp?”
“Anh cứ nói đi, tôi vừa ăn vừa nghe.” Lý Ngâm Thấm không quá hứng thú với cuộc trò chuyện này, cô có hứng thú với ăn uống hơn.
Bạch Tử Thừa bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa nhìn cô ăn vừa nói: “Bây giờ cô đã là người của tôi rồi...”
Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút, chờ đợi vẻ mặt kích động của cô.
Kinh nghiệm bình thường nói cho hắn biết, các cô gái nghe được câu này của hắn đều vô cùng kích động, có người trực tiếp bổ nhào về hắn biểu thị tình yêu, có người kích động nhảy dựng lên, thậm chí còn có người hỏi thẳng là hắn có thể chu cấp bao nhiêu tiền?
Nhưng người trước mặt hiển nhiên không thuộc về những kiểu kể trên.
Cô nghe được câu nói của hắn cũng chỉ đơn giản gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp, tiếp tục thưởng thức món súp hải sản từng ngụm nhỏ mà không chút bận tâm.
Cô húp vài ngụm, không nghe thêm lời nào nữa mới ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Thừa.
Mà khuôn mặt hắn viết rõ: Cô nên bày tỏ phần nào đó cho câu vừa rồi.
Lý Ngâm Thấm không biết mình nên bày tỏ gì, nhưng không nói chút gì thì tình cảnh có hơi lúng túng, thế là nâng bát súp trong tay lên nói: “Món súp này không tệ, vị hải sản rất đậm đà…”
“...” Bạch Tử Thừa đã biết mình không nên mong đợi gì ở cô.
Bạch Tử Thừa đành phải mở miệng tiếp tục nói: “Trở thành người của tôi, cô có biết sẽ thể hiện điều gì không?”
“Có thể nhận được sự bảo vệ của anh, nhưng cũng phải thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© của anh.” Lý Ngâm Thấm đưa tay cầm lấy cánh gà rồi cắn không chút để ý nói. Đồng thời, nội tâm nói càn, không thì sao? Còn có thể có ý gì nữa? Chẳng lẽ làʍ t̠ìиɦ một lần, thì sẽ không cưới ai ngoài hắn sao?
Bạch Tử Thừa bị lời nói thẳng thắn của cô làm cho nghẹn lại.
Hắn thực sự không ngờ cô có thể nói ra mối quan hệ giữa hai người một cách tự nhiên mà không hề tô điểm gì.
“Cho nên… Cô muốn gì?” Điều này khiến cho người từ nhỏ đã quen quan sát ánh mắt người khác như Bạch Tử Thừa, lần đầu cảm thấy nghi ngờ về người. Cô thật sự là kiểu người mà hắn chưa từng gặp qua.
Lý Ngâm Thấm gặm xong cánh gà, rút khăn giấy lau tay nói: “Chẳng phải điều kiện ban đầu của chúng ta đã trao đổi xong rồi sao? Anh cung cấp cho tôi ký túc, tôi thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© của anh, chỉ đơn giản như này.”
“Đúng, nhưng cô…” Bạch Tử Thừa vốn muốn nói quy tắc bao nuôi với cô, nhưng cô nói điều kiện trao đổi thế này như thể ai cũng nợ ai, khiến lời tiếp theo của hắn mắc nghẹn lại.
Lý Ngâm Thấm tiếp cuộc trò chuyện nói tiếp: “Yên tâm, tôi chỉ làm việc để đổi lấy chỗ ở, chúng ta trao đổi với nhau chỗ ở và tìиɧ ɖu͙©. Tôi yêu cầu không nhiều về phần chỗ ở, chỉ cần cho tôi một căn phòng đơn giản là được, những việc còn lại tôi sẽ tự mình sắp xếp thu dọn sạch sẽ, về phần tìиɧ ɖu͙© phải xem anh một tuần muốn mấy lần, tôi tận lực thỏa mãn, với lại anh không mang bao cũng không sao, tôi sẽ uống thuốc ngừa thai. Tôi bảo đảm là một người bạn cùng phòng tốt, tuyệt đối không làm phiền cuộc sống của anh.”