Mộc Trạch Uyên dùng đầu lưỡi mυ"ŧ cánh hoa mẫn cảm của cô rồi hút hết mật dịch điềm mỹ chảy ra cuồn cuộn không dứt. Thỉnh thoảng, anh còn liếʍ hai mảnh cánh hoa hồng nhạt, sau đó xâm nhập vào hoa huyệt rồi xoay tròn ý muốn làm cô tiết thêm một ít mật hoa thơm ngọt." Ha a... Dừng... Lại..."
"Không sai biệt lắm...." Ngón tay nhẹ lau mật dịch ngon miệng trên môi, Mộc Trạch Uyên nheo lại đôi mắt xanh lục sâu thẳm nhìn bé con không ngừng không ngừng co rút ở trong lòng ngực của Tư Đồ Dịch.
"Thật ngoan... Tự mình động..." Đôi mắt xanh của Mộc Trạch Uyên càng thêm sâu thẳm, vừa lòng nhìn cô căng hai chân ra, giọng nói trầm thấp dụ dỗ Mạc Nghiên làm cô chủ động lắc lư eo thon.
"Ân... Ha a... Thật thoải mái..." Thân thể mềm mại nhẹ vặn vẹo như rắn, cô dùng giọng mũi hừ nhẹ, mị nhãn mở to giống như còn nhắm, mặt phấn hồng triều, miệng thơm khẽ nhếch không ngừng phun ra hương thơm, mơ hồ có thể thấy chiếc lưỡi hồng nho nhỏ bên trong kia.
"Hừ ha... Từ từ... Ha a... Ngô..." Hành động của anh khiến ŧıểυ huyệt Mạc Nghiên co rụt một chút, cô nheo lại đôi mắt long lanh nước trừng anh nhưng lại không ngờ rằng sóng mắt này yêu mị câu người đến cực điểm.
"Đừng kẹp!" Mộc Trạch Uyên nhíu mày kiếm, bàn tay to vỗ nhẹ phần bên trong đùi trắng nõn. Thình lình xảy ra đau đớn làm Mạc Nghiên càng thêm dùng sức kẹp chặt ŧıểυ huyệt.