Vỗ nhẹ lên khuôn mặt ửng đỏ của mình một lần nữa, Mạc Nghiên mới nấu xong bữa tối rồi sau đó ra khỏi phòng bếp thì thấy người đàn ông sớm đã chờ lâu.
"Ăn đi." Tiêu Mục Thần khoanh tay trước mặt nhướng mày nhìn hai bát mì nóng hổi trước mắt.
" Chỉ có như vậy thôi sao?"
"Muốn ăn thì ăn đi, nếu không thì mang đi đổ." Không để ý tới khuôn mặt đầy ghét bỏ của anh, Mạc Nghiên cúi đầu ăn từng ngụm một. Nhìn cô như đang thưởng thức đồ ăn đẳng cấp năm sao, Tiêu Mục Thần mới chịu nhấc cánh tay cầm bát mì rồi húp một hơi cạn sạch. Rõ ràng đây chỉ là một tô mì đơn giản nhưng lại mang theo một cổ hương vị ấm áp. Nhìn bóng dáng yểu điệu bận rộn ở trong phòng bếp, anh cảm thấy như có một dòng nước ấm áp chảy qua đáy lòng, khóe mắt và đuôi mày cong lên vì vui sướиɠ giúp khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên nhu hoà dịu dàng hơn. Đợi Mạc Nghiên dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp thì mồ hôi đã sớm làm ướt đẫm quần áo của cô, cảm giác dính ướt khó chịu làm đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại. Ngay lúc anh còn chưa phản ứng kịp thì cô đã nhanh chóng bước vào phòng rồi khoá trái cửa lại và đi vô phòng tắm. Trong phòng tắm, hơi nước phiêu đãng cùng với tiếng nước chảy ào ào, Mạc Nghiên bước vào bồn tắm rồi ngồi xuống, thân hình lả lướt ở dưới nước như ẩn như hiện càng trở nên hấp dẫn. Lông mi cong dài che khuất đôi mắt long lanh trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm gối lên cánh tay ngọc, mái tóc dài đen nhánh xoã ra sau lưng dán trên làn da tuyết trắng cùng với một vài sợi tóc trôi nổi phiêu dật trên mặt nước giống như một yêu tinh mê hoặc dẫn dụ người khác phạm tội nghĩ muốn đè cô xuống hung hăng yêu thương một phen.
Tiêu Mục Thần vừa mở cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy tình ảnh mê người này, anh chậm rãi bước tới gần cô. Bước nện trầm ổn cùng với dáng người mạnh mẽ làm người ta cảm thấy mê mẫn.
"Thoải mái không?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của Mạc Nghiên khiến cô hơi rùng mình cơ thể mẫn cảm trở nên tê dại khô nóng, cô mở to hai tròng mắt. Chỉ thấy người đàn ông chậm rãi cởi áo sơmi và quần ra để lộ thân mình cường tráng mạnh mẽ. Anh bước vào bồn tắm rồi ngồi xuống bên cạnh Mạc Nghiên. Nhìn vẻ mặt cô khiếp sợ, anh không kìm lòng được mà cười khẽ." Khoá cửa cũng vô dụng, bảo bối thật đáng yêu."