Ánh trăng sáng tỏ bất tri bất giác bò lên trên ngọn cây xuyên thấu qua căn phòng pha lê, hai hàng lông mi như cánh chim của cô gái khẽ run. Cô gái thong thả mở mắt ra nhìn quanh và nhíu mày. " Tại sao mình lại ở đây?"
Cô tìm hết cả căn nhà nhưng không thấy bóng dáng của Tiêu Mục Thần nên chỉ có thể chuyển hướng sang phòng bếp tìm đồ ăn bổ sung năng lượng cho cái bụng của mình. Trong tủ lạnh rực rỡ muôn màu nguyên liệu nấu ăn khiến Mạc Nghiên líu lưỡi. Cô chỉ chọn lựa mấy thứ đơn giản rồi liền bắt đầu nấu ăn. Cô cắt miếng thịt heo bỏ vào trong nồi rồi ướp nó, sau đó bỏ thêm rau xanh và trứng luộc, đổ nước vào trong mỳ sợi đã nấu xong. Một chén canh thịt là bữa tối của Mạc Nghiên.
"Thơm quá!" Hai cánh tay cứng như sắt vòng lấy eo thon của Mạc Nghiên. Anh kéo cô vào trong lòng ngực rắn chắc, cọ xát cần cổ cô, nhiệt khí phun trên lỗ tai mẫn cảm và cần cổ tuyết trắng khiến cô tê dại run rẩy. Không biết là anh đang nói cô thơm hay bát mỳ nước trên bàn thơm.
Không thể tránh thoát được nên Mạc Nghiên chỉ có thể tuỳ ý người đàn ông gắt gao ôm mình " Chẳng phải là anh đã đi rồi sao? Hơn nữa, tôi còn phải đi làm, sao anh lại mang tôi về đây? Và... vì sao anh lại có mật mã của ngôi nhà này?" Hơi thửo mát lạnh của Tiêu Mục Thần chui vào chóp mũi làm Mạc Nghiên vừa giống như kinh hoảng lại vừa giống như e lệ túm lấy ống tay áo anh, tay nhỏ theo bản năng đẩy đẩy cánh tay anh.
Nhìn bé con run rẩy trong lòng ngực khiến Tiêu Mục Thần vừa yêu vừa thương, nhịn không được muốn khi dễ cô " Hỏi mấy chuyện này thì tôi làm sao trả lời được đây?! Tôi là cấp trên của em nên đương nhiên tôi có quyền quyết định thời gian và nơi làm việc của nhân viên trong công ty, haha. Còn về phần mật mã thì xem ra là Diệp chưa nói với em rồi, hệ thống có dữ liệu của 5 người bọn tôi." Nói xong, môi mỏng của anh thuận thế hôn lên bả vai cô, bàn tay to đặt trên vòng eo cô cũng không an phận mà thăm dò lên bộ ngực sữa đang phập phồng của cô.
" Đừng... tôi nấu đồ cho anh ăn." Lo lắng Tiêu Mục Thần thú tính quá độ nên Mạc Nghiên nhanh chóng xoay người và nở nụ cười tuyệt mỹ lấy lòng anh. Phát hiện anh thờ ơ và nhướng mày nhìn mình, cô uỷ khuất nhíu mày, hàm răng bất lực cắn chặt cánh môi. Cô nỗ lực bức lui sự ngượng ngùng của bản thân rồi ngẩng đầu chủ động hôn lên môi anh, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ trên môi mỏng gợi cảm của anh.
Nhìn Mạc Nghiên cười với mình khiến Tiêu Mục Thần nhớ tới chuyện người anh em Diệp Hàn Ngự vẫn luôn gọi cô là " mèo con". Cô quả thật rất giống con mèo, bình thường thì xa cách với bọn anh, lúc cần thì lại làm nũng. Không để ý tới nụ cười lấy lòng của cô, Tiêu Mục Thần cười tà muốn nhìn cô sẽ làm gì tiếp theo.
Ngay sau đó đón nhận nụ hôn ngay ngô của Mạc Nghiên, Tiêu Mục Thần đảo khách thành chủ, đầu lưỡi mạnh mẽ quấn lấy cái lưỡi thơm ngọt của cô rồi liếʍ mυ"ŧ triền miên, không để cô có cơ hội né tránh. Anh nhanh chóng tiếp tục dây dưa với cái lưỡi đinh hương của cô thẳng đến khi cô mềm nhũn bám lấy cổ vai của anh.
Bàn tay to trên vòng eo rời đi, Mạc Nghiên vội vàng xoay người chuẩn bị nguyên liệu nấu đồ ăn với ý đồ muốn quên đi ngọn lửa và khát vọng anh gây ra lúc nãy.
" Haha..." tiếng cười khàn khàn của anh nháy mắt làm bùng nổ sự xấu hổ và giận dữ của Mạc Nghiên.
"Anh đi ra bên ngoài chờ đi!" Cô cắn chặt cắn môi sưng đỏ căm tức nhìn người đàn ông không ngừng cười khẽ.
Cô không hề biết là cô lúc này gióng như một con mèo nhỏ xù lông không hề có chút uy hiếp. Khoé mắt và đuôi lông mày không tự giác toát ra sự vũ mị quyến rũ, trong giọng nói mang chút uỷ khuất cùng hờn dỗi làm Tiêu Mục Thần hận không thể kéo cô vào trong lòng ngực rồi xoa bóp và gặm cắn liếʍ mυ"ŧ một phen.
" Đã biết." Tiêu Mục Thần đạm mạc trả lời nhưng khoé mắt toàn là nhu tình và cưng chiều không thể hoà tan được.