Chỉ thấy Long Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn Mạc Nghiên. Đứng ở bên cạnh hắn chính là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, nói vậy thì đây chắc là nữ chủ Diệp Linh. Nhưng ánh mắt của cô ta có chút quỷ dị giống như đã quen biết cô. Cô nhớ là nguyên chủ còn chưa từng gặp Diệp Linh nha! Đáy lòng xẹt qua một tia nghi hoặc, Mạc Nghiên hơi hơi gật đầu với hắn. " Ngạo Thiên."
" Vị này là ai?" Khí phách hồn nhiên thiên thành trên người người đàn ông đứng cạnh Mạc Nghiên trời sinh chính là vương giả quân lâm thiên hạ khiến người khác không thể tự chủ muốn thuần phục ở dưới chân. Mạc Nghiên quen biết người này từ khi nào?
" Đây là cấp trên của em. Khụ...hắn chính là Tiêu tổng- Tiêu Mục Thần." Vì lo lắng Tiêu Mục Thần nói bậy nên Mạc Nghiên khẩn nhéo cánh tay anh. Tiêu Mục Thần nhướng mày nhìn động tác nơi tay cô, đáy lòng xẹt qua cảm giác không vui nhưng anh cũng không có vạch trần.
" Chào Tiêu tổng, ngưỡng mộ đã lâu, tôi chính là Long Ngạo Thiên."
" Hoá ra là Long thiếu. Tôi có nghe thư ký Mạc nhà tôi kể về anh nhưng thật đáng tiếc là hai người không thể kết hôn với nhau." Tiêu Mục Thần nhếch nụ cười tà tứ lên nhìn " vị hôn phu trước" của bảo bối. Trong lời nói có hơi để lộ mối quan hệ giữa anh và cô. Tuy là lời nói cảm thán tiếc hận nhưng trong giọng nói toàn là nồng đậm sự sung sướиɠ.
Nhà tôi...? Cụm từ làm Long Ngạo Thiên nheo lại hai mắt, đáy lòng chợt loé một tia khác thường nhưng lập tức bị hắn áp xuống. Giọng điệu của Tiêu Mục Thần đều đang biểu hiện địch ý đối với hắn. Xem ra là lúc hắn không để ý, Nghiên Nghiên đã trêu chọc trúng người mà ngay cả hắn cũng không dám đụng. " Duyên phận cũng rất quan trọng." Long Ngạo Thiên nở nụ cười nhẹ kéo Diệp Linh vào trong lòng ngực.
" Nếu mọi người đều quen biết thì chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!" Lời Long Ngạo Thiên đề nghị làm biểu tình của cả hai cô gái ở đây biến đổi, Diệp Linh vẻ mặt vui mừng, còn Mạc Nghiên lại là hoảng sợ.
" Được thôi." Nghe Tiêu Mục Thần trả lời, Mạc Nghiên nhẹ cắn cánh môi, bàn tay mềm lặng lẽ vòng qua phía sau rồi hung hăng véo vặn eo thịt anh. Trên khuôn mặt cô là tươi cười nhu hoà nhưng đáy mắt toàn là phẫn nộ cùng với không muốn.
" Ngoan, đừng nháo." Tiêu Mục Thần cưng chiều nhéo nhẹ cái mũi cô rồi cầm bàn tay nhỏ tác quái phía sau chuyển lên trước mặt, môi mỏng hôn như chuồn chuồn lướt nước. Khi phát hiện biểu tình của Long Ngạo Thiên bên cạnh có chút ngưng trọng thì anh liền cảm thấy tâm tình dị thường sung sướиɠ.
Sao có thể như vậy? Chẳng phải là Mạc Nghiên nên rất đố kị mình vì mình có được tình yêu của Ngạo Thiên sao? Hơn nữa, vì lý do gì mà người đàn ông đó lại coi trọng cô ta, Mạc Nghiên bất quá chỉ là một kẻ thất bại,... là hiệu ứng hồ điệp quá mạnh... Hay là do cô ta trọng sinh. Cô ta bây giờ là đang giả vờ vì muốn cướp đi tất cả đàn ông bên cạnh mình sao? Cô ta thật thâm hiểm, thật ác độc.
Mình phải cho mọi người biết được gương mặt thật của cô ta.
Quanh thân bàn ăn được điêu khắc ra hoa văn đẹp đẽ kết hợp với thành bộ ghế dựa dùng đệm có hoa văn đoàn viên cát tường, chạm rỗng điêu khắc xuất tinh mỹ tế. Chính giữa phòng có treo đèn được thiết kế tinh mỹ và thanh nhã, hình thành hình dạng đoá hoa đẹp vừa linh động vừa uyển chuyển.
" Ăn thử món này đi! Hải sản ở đây thật mới mẻ." Tiêu Mục Thần gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của Mạc Nghiên.
" Nghiên Nghiên không thích ăn cá, cô ấy không thích mùi tanh của cá. Em nên ăn thịt đi!" Lời Long Ngạo Thiên nói làm Tiêu Mục Thần nhíu mi không vui nhìn hắn gắp thịt cho Mạc Nghiên.
" Trước kia không thích ăn nhưng bây giờ thì khác. Cảm ơn anh nhưng anh nên chiếu cố cô gái bên cạnh đi!" Mạc Nghiên nuốt miếng cá trong miệng xuống rồi lạnh nhạt gật đầu cảm ơn Long Ngạo Thiên.