Nhìn khuôn mặt nhỏ của Mạc Nghiên kiên quyết không vui, đáy mắt cất giấu một tia khẩn cầu, Tiêu Mục Thần than khẽ rồi trở lại văn phòng để cô một mình ở lại phòng nghỉ sửa sang lại dung nhan.
Lúc trở về văn phòng, hắn lại cầm tập tài liệu lên lần nữa. Thỉnh thoảng nhớ tới dáng vẻ điềm mỹ của cô gái nhỏ, cánh môi hắn lại khẽ cong lên và hận không thể lại vọt đi vào trong phòng nghỉ đè Mạc Nghiên ở trên giường rồi hung hăng yêu thương một phen.
" Cốc cốc...."
" Tiến vào."
" Tiêu tổng, tôi đã đuổi hết đám phụ nữ kia. Xin hỏi bữa trưa hôm nay ngài có yêu cầu tôi gọi giúp ngài món gì hay không?"
Trợ lý Jason hơi khom lưng. Lúc phát hiện thư ký Mạc không có ở trong văn phòng thì hắn hơi tò mò nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.
" Không cần, trưa nay tôi sẽ ra ngoài với thư ký Mạc, được rồi, cậu hãy đi ra ngoài trước đi."
Bàn tay to của hắn vung lên ý bảo trợ lý rời đi để miễn cho bé con khi bị nhìn đến bởi vì xấu hổ mà sinh ra giận dữ và không muốn để ý tới mình.
Lúc trợ lý đóng cửa rời đi, cửa phòng nghỉ bị Mạc Nghiên đẩy ra.
" Vừa nãy có người vào đây sao?"
Khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghi hoặc dò hỏi người đàn ông đang cúi đầu nghiêm túc xem tài liệu.
" Không có."
Đôi tay giao nhau nắm chặt để ở phía trước, Tiêu Mục Thần ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đã được sửa sang lại một lần nữa và trả lời bình tĩnh vững vàng làm Mạc Nghiên nhẹ nhàng thở ra.
" Đúng rồi, giữa trưa tôi muốn đi ra bên ngoài ăn cơm, em có thể thu thập trước một chút."
Không đợi cô trả lời, hắn liền cuối đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện.
Biết rõ bản thân dù muốn cự tuyệt đều không có tác dụng nên cô chỉ có thể tiếp tục sửa sang lại tư liệu của cuộc họp ngày hôm qua để tránh cho người đàn ông này đột nhiên động dục khiến cô không thể làm xong công việc ngày hôm nay. Cô mở laptop ra lưu giữ lại từng hạn mục công việc quan trọng, lúc làm xong việc mới khiến Mạc Nghiên nhẹ nhàng thở ra.
" Đi thôi." Sau khi chờ đợi Mạc Nghiên làm xong công việc phức tạp, Tiêu Mục Thần cầm áo khoác trên lưng ghế lên ý bảo cô đuổi kịp bước chân. Phía sau vang lên từng tiếng bước chân hỗn loạn của cô biểu hiện hắn đã đi quá nhanh nên hắn liền lặng lẽ điều chỉnh tốc độ đi của mình.
Không để ý tới vào đa͙σ tầm mắt mịt mờ không ngừng đánh giá chính mình, dáng vẻ Mạc Nghiên chậm rãi đi theo phía sau người đàn ông.
Hai người vừa đi, người ở bên ngoài văn phòng đã bắt đầu ồn ào thảo luận.
" Cô ta là ai? Vì sao Tiêu tổng mang cô ta tới đi làm? Hơn nữa đám người chị Nhã cư nhiên bị Tổng giám đốc đuổi việc rồi!"
" Bất quá như vậy cũng tốt, mỗi lần nhìn đến mấy người kia trang điểm đậm ở trước mặt chúng ta diễu võ dương oai, tôi liền hận không thể bóp chết các ả."
" Tôi biết cô ấy là ai, cô ấy là ŧıểυ thư của nhà họ Mạc, lúc trước cô ấy mới vừa huỷ bỏ hôn ước với đại thiếu gia nhà họ Long ý."
" Vừa mới huỷ bỏ hôn ước liền lập tức qua lại với Tổng giám đốc của chúng ta, nói không chừng là âm mưu." Giọng điệu chua lòm làm người nghe không được thoải mái.
" Không cần công việc nữa hay sao, vậy thì về nhà tự mình kiếm ăn đi!"
Nhìn văn phòng ồn ào tiếng người, Jason nhíu mi lại giận mắng mấy người kia xong liền xoay người trở lại chỗ ngồi tiếp tục làm việc.
Xe thể ȶᏂασ chậm rãi dừng ở phía trước một nhà hàng kiến trúc cổ kính. Tiêu Mục Thần đem tay Mạc Nghiên đặt ở trên cổ tay của chính mình rồi điệu thấp đi vào nhà ăn xa hoa. Trên tường nhà hàng tràn đầy phù điêu tinh tế thể hiện người này chạm trỗ xuất thần nhập hoá ( khó lường). Mỗi một gian phòng ăn đều có công dụng cách âm cực tốt đảm bảo sự riêng tư của khách hàng. Bởi vậy nên có thể phát hiện người tới nơi này ăn cơm đều cơ hồ là có uy tính danh dự cùng với người ở giới thượng lưu. Mấy phòng ăn trên lầu tương đối an tĩnh. Mùi hương nam tính nồng đậm xông vào mũi, đôi mắt đen thâm thuý của Tiêu Mục Thần nhìn cô, Mạc Nghiên nhẹ nhàng gật đầu.
" Nghiên Nghiên?" Thanh âm quen thuộc làm Mạc Nghiên quay đầu lại.