"Ngô ha..... A..... Ân..... Làm ơn để tôi nghỉ ngơi một chút..... Ô....." Nước mắt như mưa, cô mê mang cầu xin tha thứ, cái miệng nhỏ không ngừng hút phun, nơi riêng tư vì bị nam căn không ngừng đưa đẩy và căng trướng khiến ŧıểυ huyệt cảm thấy như muốn rách ra.
" Còn có người chưa bắt đầu đâu.....Sao cô có thể mệt mỏi nha...... Ân?" Thanh âm từ tính nói nhỏ. Tư Đồ Dịch bế lên thân hình mềm nhũn yêu kiều, tại nơi giao hợp phát ra âm thanh thâm thúy "bạch bạch", mật dịch của hai người chảy dọc theo sô pha da thật xuống tấm thảm Ba Tư.
"Từ bỏ...... A ô...... Ô ô......" Hai tay trắng nõn bị bàn tay to của người đàn ông nắm giữ, cô không ngừng rút cơ thể vào trong lồng ngực hắn, chỗ tư mật của hai người càng thêm khít chặt.
"Ân a...... Thật là khó chịu...... Đừng động nữa......" Mạc Nghiên nhịn không được cầu xin tha thứ, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở ma mị, thân mình bị đâm lúc lắc lay động trước sau, cơ thể ngây ngô không chịu nổi sự đòi lấy không hề tiết chế của bọn hắn nhưng tác dụng của thuốc lại làm nàng không thể ngất, hoa huyệt cứ phun ra mật dịch khiến hắn càng thêm thuận lợi đưa ra đẩy vào.
Nghe cô gái trong lông ngực rêи ɾỉ yêu kiều càng khiến cho dục hỏa tỏng cơ thể hắn càng thêm tràn đầy, Diệp Hàn Ngự dùng sức chọc thẳng đến sâu bên trong hoa cung của cô, hắn không hề có ý muốn dừng lại chứ đừng nói là buông tha cô, hắn cúi đầu gặm cánh môi kiều diễm của Mạc Nghiên, lưỡi dài thâm nhập vào trong khoang miệng cô, liếʍ mυ"ŧ dây dưa với cái lưỡi cô, nuốt vào những lời cầu xin khoan dung của cô.