Tiếng khóc to dần dần chuyển thành tiếng khóc nức nở mỏng manh, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở kéo dài. Trên khuôn mặt tái nhợt vẫn còn có chút khiếp sợ, hai hàng lông mày bất an nhíu lại, tay nhỏ túm chặt quần áo của Cung Kỳ Diệp không muốn buông ra.
"Cốc cốc." Tiếng đập cửa làm 5 người đàn ông quay đầu lại. Khi phát hiện người đứng ngoài cửa đang chuẩn bị nói chuyện thì một đa͙σ tàn khốc hiện lên trong đôi mắt các anh, người tới chuyển thành gật đầu rồi xoay người đứng chờ ở cửa.
"Bọn mày đi đi, tao ở đây chăm sóc Nghiên Nhi." Cung Kỳ Diệp kéo chăn bông qua rồi bao lấy thân mình của bé con, ánh mắt ôn nhu như nước.
"Đã mời tới hết rồi sao?"
"Dạ!"
"Không biết tại sao Diệp thủ trưởng lại đột nhiên mời bọn tôi đến nhà vậy?" Long Ngạo Thiên, Lăng Tử Phong, Âu Dương Triệt và Âu Dương Vũ có chút cảnh giác nhìn 4 người đàn ông cao quý kia, mà đứng ở phía sau bọn họ chính là Diệp Linh mảnh mai.
"Chúng tôi chỉ mời một mình vị ŧıểυ thư này, nhưng vì giải quyết tốt mọi chuyện nên liền thuận tiện mời các cậu tới đây." Diệp Hàn Ngự đạm cười xong quay đầu nói với cấp dưới. "Đưa đám người kia tới đây."
Diệp Linh khoác cánh tay Âu Dương Triệt, mở to đôi mắt hạnh ngập nước thiên chân vô tà mà ngơ ngác nhìn chằm chằm 4 người đàn ông cực phẩm (DHN + TMT + TĐD + MTU) trước mắt. Nhưng rồi, thân ảnh quen thuộc ở cách đó không xa ngay lập tức khiến cô ta hoa dung thất sắc. "A Triệt... Em cảm thấy thân thể có chút không thoải mái...."
"Nếu không thì đi về trước?" Âu Dương Triệt lo lắng mà vỗ về khuôn mặt đẹp của Diệp Linh, độ ấm lạnh lẽo làm hắn có chút hoảng loạn.
"Thân thể không thoải mái sao?" Đáy mắt của Tư Đồ Dịch hàm chứa trào phúng. Anh thong dong đeo bao tay chữa bệnh vào rồi không lưu tình chút nào mà túm cằm Diệp Linh, đôi mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt của cô ta rồi sau đó khinh miệt mà nhìn vào đôi mắt đen chứa đầy sợ hãi của cô ta. "Cũng chột dạ."
"Anh Tư Đồ đây là muốn đối nghịch với bọn tôi phải không?" Âu Dương Vũ kéo Diệp Linh vào trong lòng ngực, đầy mặt đề phòng mà nhìn quanh bốn phía.
Tư Đồ Dịch khinh thường nói: "Đối nghịch? A... Là người phụ nữ của các cậu chán sống."
Mộc Trạch Uyên ấn đoạn ghi âm được lưu trong máy của Phương Thiến Tâm, mặt lạnh như băng sương: "Không biết Diệp ŧıểυ thư có còn nhớ cuộc nói chuyện này hay không?"
Thanh âm kiều mỹ chậm rãi bày ra kế hoạch ác độc. Đám người Long Ngạo Thiên vừa có chút kinh ngạc và vừa có chút mờ mịt mà nhìn người phụ nữ ở bên cạnh. Diệp Linh nhìn thấy mà thương cúi đầu, đầy mặt ủy khuất mở miệng nói: "Tôi... Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì..."
"Nghe không hiểu... Vậy để Phương Thiến Tâm nói nghe một chút đi." Mộc Trạch Uyên cười lạnh.
"Tôi không quen biết cô ta..." Diệp Linh còn chưa nói xong thì đã liền bị Phương Thiến Tâm đánh gãy. "Không cần phải giả bộ vất vả như vậy, bọn họ đã biết cô cũng là đồng mưu với tôi."
Diệp Linh nước mắt lưng tròng mà nhìn Lăng Tử Phong, thân mình run nhè nhẹ: "Không phải em... Em không làm chuyện đó... Ahuhu..."
"Đủ rồi, chỉ dựa vào đoạn ghi âm này thì cũng không thể chứng minh được cái gì." Long Ngạo Thiên nhăn chặt mày.
"Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Tiêu Mục Thần cười lạnh. "Ngay cả Vương Phong mà cũng mời, dùng một đêm của cô đổi lấy hắn đăng tin phòng nghỉ ở khách sạn diễn ra Hội đấu giá có giấu thuốc phiện, sao hả? 4 người đàn ông này không thỏa mãn được cô?"
Diệp Linh vội vàng lắc đầu rồi khóc nức nở, nói năng lộn xộn: "Đây đều là giả... Đừng tin lời bọn họ nói, đều do Mạc Nghiên... Sao cô ấy lại không thích em cơ chứ.... Ahuhu." Nhìn trong đôi mắt của Long Ngạo Thiên tràn ngập tức giận, cả người Diệp Linh run lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch khiến người khác thương tiếc, tiếng khóc nức nở run rẩy kia làm cho trái tim bọn họ hung hăng co rúm lại. Rõ ràng là trong lòng đã hiểu rõ nhưng lại trước sau không muốn tin tưởng Diệp Linh đã làm những việc này.
"Được rồi, các cậu có thể rời đi, riêng cô ta cần thiết phải ở lại."
Thân mình nhỏ yếu không ngừng run bần bật. Âu Dương Vũ mặt trầm xuống rống giận với Mộc Trạch Uyên, kéo Diệp Linh ra bảo hộ ở sau người: "Chẳng phải Mạc Nghiên cũng không bị tổn thương gì sao?"
Nắm đấm tay gào thét qua hung hăng đánh ở trên huyệt thái dương của Âu Dương Vũ, Mộc Trạch Uyên không còn có nửa phần lý trí cùng bình tĩnh, cặp mắt kia giống như con sói thị huyết. Anh nhìn chằm chằm tên đàn ông đã quỳ trên mặt đất kia, mắt đen phẫn nộ gần như có thể giết người. "Cho cậu đường sống cậu lại không đi, cố tình muốn tìm đường chết."
Diệp Hàn Ngự nhìn chằm chằm 4 tên đàn ông bị kiềm giữ kia rồi cười lạnh: "Đế Đô sắp nổi gió..." Ngay sau đó, anh phất phất tay, làm bảo an ném văng 4 tên kia ra ngoài.