"Này ⋯ này ⋯ Đây là chứng cứ do người khác chế tạo ⋯" Phương Thiến Tâm cương mặt nói. "Có trời xanh chứng giám, tôi không hề làm mấy chuyện dơ bẩn đó."
"Không nghĩ nhận tội cũng không sao, chỉ dựa vào việc cô ra tay với Nghiên Nhi ở Điện Phủ thì tôi đã có thể xử lí cô. Áp cô ta xuống." Mộc Trạch Uyên vung tay lên. Mấy tên bảo an ngay lập tức phân nhau chế trụ cô ta.
Tên đàn ông kia gục đầu xuống để dấu đi ý cười nơi khóe miệng, Linh Nhi không sao rồi, thật tốt quá.
"Từ từ ⋯ Mấy người không thể đối xử với tôi như vậy ⋯ Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải gánh hết tất cả? Là Diệp Linh ⋯ là cô ta ⋯ là kế hoạch của cô ta." Phương Thiến Tâm liếc thấy ý cười nơi khóe miệng của tên đàn ông kia, cả người liền phát run rồi dùng hết sức lực để rống giận. Diệp Linh dựa vào cái gì mà có thể tránh thoát được một kiếp này a?!
"Câm miệng, tôi không cho phép cô bôi nhọ Linh Nhi... Mau kéo cô ta đi, không phải đã tìm được chủ mưu rồi sao ⋯ mau ⋯" Tên đàn ông kia không ngừng gào rống, xích sắt phát ra tiếng va chạm chói tai.
"Người mà cô nói chính là bạn gái của Long Ngạo Thiên?" Cung Kỳ Diệp nhướng mày.
"Bạn gái? Đã làm kỹ nữ mà lại còn lập đền thờ... Hừ... Dù gì thì cô ta cũng đã ngủ qua với rất nhiều đàn ông rồi còn gì... Cũng chỉ có loại người năng lực kém như anh (ý chỉ tên Vô Trần kia) mới có thể coi trọng cô ta, hahaha." Phương Thiến Tâm đầy mặt chán ghét nhạo báng.
"Im miệng... Im miệng! Không cho phéo cô nói Linh Nhi như vậy... Ngô."
Tiêu Mục Thần không kiên nhẫn mà nhíu mày ra mệnh lệnh: "Làm hắn ta câm miệng."
"Tôi có cả chứng cứ nhé! Cô ta thật cho rằng tôi là ngu ngốc sao? Sao tôi có thể không có giấu chút đồ bảo mật chứ, muốn chết... Thì cùng chết... Ai cũng đừng nghĩ được đến Ngạo Thiên..." Nói, phương thiến tâm mở ra di động ghi âm ghi lại, bên trong nội dung đó là lúc trước diệp linh đề nghị như thế nào đối mạc nghiên xuống tay.
Diệp Hàn Ngự áp lực phẫn nộ rồi gầm nhẹ: "Đưa cả đám người đó đến đây."
"Xin hỏi là bao gồm cả đám người cậu Long luôn sao?... Dạ vâng... Chúng tôi sẽ nghĩ cách..." Bảo an mới vừa mở miệng hỏi thì liền nhận được một tầm mắt sắc bén như lưỡi dao rồi vội vàng trả lời.
"Rinh rinh..." Một tiếng chuông di động chói tai đánh vỡ cả khoảng không gian bị áp lực. Chỉ thấy Tư Đồ Dịch nghe điện thoại, đầy mặt ngưng trọng. "Tạm nhốt mấy người này lại đi đã. Chờ đám người Diệp Linh tới thì ngay lập tức báo cho bọn tôi biết."
Năm người đàn ông giống như tâm hữu linh tê (kiểu như có cùng cảm giác). Cả 5 bước nhanh chạy lên trên lầu.
"Choang... Rầm...." Mới vừa tới gần cửa phòng thì liền thấy bàn lật ngược ghế nghiêng, cả căn phòng hỗn độn bất kham. Mà cô gái duy nhất ở trong căn phòng giờ đây lại cầm mảnh nhỏ pha lê ở trong tay rồi phẫn hận giận mắng: "Ai cũng đừng tới gần tôi..."
Trái tim của Tiêu Mục Thần gần như vỡ nát. Nhìn bảo bối của mình bị ép thành như vậy, anh liền hận không thể thiên đao vạn quả những kẻ đó: "Nghiên Nhi... Ngoan... Là bọn anh... Bỏ mảnh pha lê xuống... Đừng để nó làm thương đến em..."
"Đừng tới gần tôi..." Mạc Nghiên biểu tình điên cuồng mà quơ quơ mảnh nhỏ, nhè nhẹ máu tràn ra từ miệng vết thương, lây dính trên làn da tuyết trắng.
Tư Đồ Dịch mềm nhẹ dỗ dành, dưới chân bước chậm rãi từng bước một tới gần, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu đến bé con: "Nghiên Nhi... Anh là Dịch... Đừng sợ... Hiện tại đang ở nhà... Em thực an toàn... Bọn anh đã bắt được người xấu... Thật ngoan..." Nhìn ánh mắt của cô đột nhiên hiện lên một tia mờ mịt cùng thống khổ, anh liền bước nhanh xông lên trước rồi hất mảnh nhỏ trên tay cô đi. Cánh tay anh bị hung hăng cắt ra một vết rách, nhưng điều này sao có thể sánh bằng trái tim co rút đau đớn giống như bị dao cắt a.
"A a... Đừng chạm vào tôi... Tránh ra... Tôi sẽ giết mấy người..." Ngay khi Tư Đồ Dịch đụng đến cô thì Mạc Nghiên liền điên cuồng mà giãy giụa, đuôi lông mày mang theo lệ khí. Cô ôm chặt cánh tay vươn tới của Mộc Trạch Uyên rồi hung hăng cắn lên, hàm răng xuyên qua da thịt, máu tươi ùa vào trong miệng, nhưng cô vẫn không muốn buông ra. Sự sợ hãi cùng bất lực nơi đáy lòng bị phóng đại vô tận, cô chỉ biết là mình muốn liều mạng công kích những người trước mắt này.
"Không có việc gì, không có việc gì, bọn anh đều ở đây... Nghiên Nhi, bọn anh đều ở..." Tư Đồ Dịch mềm nhẹ mà dỗ dành bé con, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc hỗn độn của bé con.
Từng giọt nước mắt nện ở trên miệng vết thương của Mộc Trạch Uyên, đôi mắt cô chỉ có lỗ trống, mày đẹp nhíu chặt, biểu tình mờ mịt vô thố. Mạc Nghiên bây giờ giống như một đứa trẻ vừa bất lực vừa lại lo sợ nghi hoặc đứng ở tại chỗ khắp nơi nhìn xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó. "Sao các anh tới chậm như vậy...."
"Là bọn anh sai, bọn anh đã tới quá chậm." Cung Kỳ Diệp hoảng loạn chà lau nước mắt không ngừng rơi xuống của cô. Sau đó, coi cô như trân bảo mà ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng trấn an, làm cô bình tâm trở lại.
"Huhu... Huhu..." Tiếng khóc thút thít kia làm trái tim 5 người đàn ông như bị hung hăng mà quất roi, hận ý cùng lửa giận sâu trong nội tâm đối với Diệp Linh và Phương Thiến Tâm không ngừng thiêu đốt. 5 người các anh đều hận không thể ngay lập tức làm cho 2 ả ta thể nghiệm đến tra tấn địa ngục.