"Lúc nãy tôi đã nói cô không thể đổi ý mà..... Sao bây giờ lại như vậy...... Ngoan ngoãn nuốt nhiều một chút...... Ăn nhiều một chút...... Cái miệng nhỏ đang rất đói bụng nha....." Tính cách lanh nhat trong ngày thường của Tư Đồ Dịch đã không còn mà thay vào đó là lời nói từ tính nhỏ nhẹ mị hoặc, bàn tay to của hắn dùng sức vặn bung ra hai cái đùi trắng nõn của cô gái trong lòng ngực, nam căn không ngừng đâm về phía trước tiến vào hoa cung, tác dụng của thôi tình khiến cho ŧıểυ huyệt chảy ra từng luồng mật dịch cuồn cuộn khiến nam căn càng thuận lợi thọc vào rút ra trong hoa huyệt chặt chẽ.
Cái trâm hoa hồng vàng đã không chịu nổi mấy người đàn ông không hề biết tiết chế mà hoan ái nên đã rơi từ mái tóc đẹp đen nhánh của Mạc Nghiên xuống tấm thảm Ba Tự mềm mại, nhiều sợi tóc rũ xuống vẩy đầy bộ ngực và làn da tuyết trắng, một ít còn rơi trên ở cánh tay cường tráng của người đàn ông.
"Từ từ... Chậm một chút...... Thân thể của tôi... Sắp hỏng rồi....." Theo động tác ra vào của Tư Đồ Dịch, cái trán cô lấm tấm mồ hôi mỏng, tóc đẹp như tơ lụa dính ở trên gương mặt và cánh môi đỏ tươi.
"Ngậm lấy nó!" "Ngô......" Mộc Trạch Uyên cố định đầu của cô, ngón tay rời khỏi đôi môi anh đào đang hé mở, đồng thời còn bá đa͙σ căng môi đỏ mềm mại, ướt át của cô ra.
"Bảo bối..... Ăn nhiều một chút..... Chờ lát nữa thì mới đút cái miệng nhỏ ăn no được..." Mộc Trạch Uyên nheo lại đôi mắt xanh, hai tay hắn cố định gương mặt cô, dùng giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ để nói với cô.