"Ô ô....... Cho tôi...... Ha a........ Hư...... Cho tôi......" Vì bị ảnh hưởng từ tác dụng thuốc, Mạc Nghiên đã mất khả năng suy nghĩ nên chỉ biết thuận theo khát vọng của thân thể, hai mắt rưng rưng như oán như tố nhìn Tư Đồ Dịch.
"Ngô ngô...... Ha a...." Dưỡng khí trong cơ thể dường như bị hắn hút hết, bàn tay mềm mại vội bắt lấy áo sơ mi người đàn ông, đôi tay nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu chống ngực hắn, môi nhỏ màu đỏ không ngừng hút phun, ánh mắt mê mang lộng lẫy mà vô tội nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt
"Muốn...... Liền tự mình động........" Dùng ý chí cố gắng nhịn xuống khát vọng muốn phun trào, Tư Đồ Dịch nheo lại hai mắt nhìn gò má Mạc Nghiên đã ửng hồng, thỉnh thoảng đem nam căn nhẹ nhàng ma sát vách tường bên trong cơ thể mềm mại, đem ngón tay nhẹ nhàng niết xoa raspberry.
"Ngô....." Mạc Nghiên cắn cánh môi, nhẹ nhàng nhăn lại mày liễu, ánh mắt ai oán chọc người vừa yêu vừa thương, cánh tay vô lực chống ở trên vai Tư Đồ Dịch.
"Giống như vậy..... Tự mình động....." Thanh âm khàn khàn của hắn vang lên bên tai cô, kiện eo đâm về phía trước một chút. Thân thể mềm mại của Mạc Nghiên run lên, cảm giác bàn tay to bên hông càng thêm cực nóng, thân mình tùy ý bàn tay người đàn ông mang theo đong đưa lên xuống, đang lúc thân mình cô sung sướиɠ mà đắm chìm trong hoan ái, hắn lại dừng lại động tác, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt lúc này nở nụ cười gian tà.
"Hư..... Ngô..." Ánh mắt Mạc Nghiên hiện lên khát vọng nhưng lại phát hiện người đàn ông dưới thân không có bất luận động tác nào, cô bẹp môi đỏ buồn bực mà chống tay lên vai hắn, tự động eo liễu.
"A..... Ha a....... Thật thoải mái...... Ân ân...... Hừ.... A..." Trong tiếng rêи ɾỉ yêu kiều còn kèm theo giọng mũi non mềm khóc nức nở, cô dựa vào đôi tay cùng đầu gối chống, dùng sức đứng lên ngồi xuống phun ra nuốt vào nam căn thô dài, nhiều lần để gần miệng hoa huyệt nhưng ta có thể phát hiện còn một phần nam căn chưa bị ŧıểυ huyệt nuốt vào.
"Thật đầy...... Thật lớn...... Hộ a...... Ân a...... Giúp, giúp tôi...... Cầu xin anh......" Cô kéo dài tiếng rêи ɾỉ, ánh mắt u oán nhìn khuôn mặt tinh tế của hắn, cầu xin hắn một tia trìu mến, đôi mắt kia như giận như si rất mị hoặc.
"Ngoan...... Chờ lát nữa, mặc kệ cô khóc kêu cầu xin tha thứ như thế nào thì tôi cũng sẽ không dừng lại...." Hắn lạnh nhạt mà nhếch lên một nụ cười tà, hung hăng đâm toàn bộ nam căn toà vào chỗ sâu trong hoa huyệt, bàn tay to chế trụ eo thon không cho cô dễ dàng thoát đi.