Bỗng chốc, Tiêu Mục Thần cúi đầu xuống hôn lên tuyết nhũ của cô rồi nhẹ nhàng ngậm lấy hai đóa tuyết mai đỏ tươi kia. Thỉnh thoảng, anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ý loạn tình mê của Mạc Nghiên, bàn tay to mang theo vết chai mỏng vuốt ve từ bụng nhỏ xuống giữa hai chân, sau đó dùng ngón tay cái mềm nhẹ xoa xoa hoa đế mẫn cảm.
Mạc Nghiên thở dốc một hơi thì bất chợt bị một cổ khát vọng xa lạ chiếm cứ lấy suy nghĩ, đầu óc cô hỗn độn, thân thể bất lực nâng lên.
"Ha a... Hừ... Ân..." Tiếng ngâm khẽ vui thích được thốt ra từ miệng Mạc Nghiên, trong cơ thể giống như có một ngọn lửa vô danh đang đốt cháy khiến cô nóng bức khó nhịn.
"Ha a... Sắp hỏng rồi..." Mạc Nghiên vô lực thấp giọng khóc nức nở, từng đợt cao trào tuyệt vời thổi quét mà đến khiến cô cảm thấy choáng váng. Cô chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ, ngón tay mảnh khảnh cũng để lại từng vệt đỏ trên phần lưng dày rộng của anh.
"A a... Hừ a..." Thân mình kiều mềm phải thừa nhận từng đợt va chạm mãnh liệt của anh, từng tiếng rêи ɾỉ mềm nhu ngọt nị không ngừng tràn ra từ môi đỏ của cô. Ngay khi cô cảm thấy bản thân sắp bởi vì quá vui thích mà hôn mê thì thân thể không tự giác lại run rẩy, hoa kính kịch liệt co rút lại.
Tiêu Mục Thần thô suyễn gầm nhẹ, bỗng chốc, thân thể anh căng thẳng, sau đó bắn toàn bộ bạch dịch lửa nóng vào trong cơ thể cô. "Ngô.... Hừ...."
Đôi con ngươi ôn nhu nhìn chăm chú bé con, bàn tay to khẽ vuốt thân mình đang run rẩy sau cao trào của cô. Anh dùng môi mỏng nóng rực yêu thương in lại một nụ hôn trên gương mặt lấm tấm đầy mồ hôi mỏng của cô." Mệt mỏi thì ngủ đi..."
Tiếng hít thở truyền đến đều đều khiến khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mục Thần càng thêm nhu hòa, anh mềm nhẹ dùng khăn lông ướt chà lau từng chút một trên thân thể Mạc Nghiên, sau đó bọc quần áo lên cho cô rồi mới vừa lòng ôm lấy cô đi vào giấc ngủ.
"Kết thúc rồi?" Căn phòng lặng yên không tiếng động làm cảm giác bực bội trong người của Diệp Hàn Ngự chợt lắng xuống.
"Ừm." Tư Đồ Dịch hơi hơi gật đầu nhưng từ bàn tay đang nắm chặt thành quyền thì có thể nhìn ra được trong lòng anh rất không bình tĩnh.
"Có hối hận vì đổi với A Thần hay không?" Mộc Trạch Uyên nhìn khuôn mặt vô biểu tình của Cung Kỳ Diệp rồi nói nhỏ.
"... Sẽ không, bởi vì ngày mai chính là thời gian tao ở bên Nghiên Nhi." Cung Kỳ Diệp trầm mặc hồi lâu sau môi mỏng mới hé mở.
Kể từ giây phút Tiêu Mục Thần bước vào trong phòng Mạc Nghiên, 4 người đàn ông còn lại ở phòng khách đều đứng ngồi không yên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc hướng cửa phòng đang đóng chặt. Vốn tưởng rằng Tiêu Mục Thần chỉ ôm Mạc Nghiên ngủ tới bình minh thì từng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều chói tai lại chui vào trong tai, 4 người đàn ông hoặc nắm tay hoặc nhíu mày nhìn chằm chằm cửa phòng, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay gõ gõ bàn phát ra tiếng "tạch tạch". Từ trên gương mặt vô biểu tình của 4 người họ thì có thể thấy được họ đang cảm thấy bất đắc dĩ, ghen ghét, nôn nóng và ủy khuất.
Thời gian giống như trôi qua đã lâu, đợi đến khi nghe thấy được tiếng thét chói tai cao giọng của cô, 4 người đàn ông liền biết chắc là Mạc Nghiên đã đạt tới cực hạn nhưng lại không biết Tiêu Mục Thần có thể dễ dàng buông tha cho miếng thịt đã dâng đến tận miệng rồi hay không? Sau đó, không gian an bình đã chứng tỏ rằng tình yêu và sự cưng chiều của Tiêu Mục Thần dành chi Mạc Nghiên và cũng làm cho 4 người đàn ông nôn nóng ghen ghét ngoài cửa bình tĩnh lại.
Từng người đàn ông trở về phòng mình, trong đầu tràn ngập suy nghĩ phức tạp, 4 anh đều trợn mắt đến bình minh.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< đọc chùa nhju qass có khi up lên blog riêng rồi khóa mã lại qass =))