Được rồi,chúng ta đi thôi. Liễu Minh dời ánh mắt khỏi thi thể hắc xà,hai người tiếp tục đi về phía trước.
Thời gian tiếp theo, tốc độ hai người vẫn không thay đổi, trên đường đi đa phần đều là hữu kinh vô hiểm.
Trong động quật,các thứ như cấm chế, cơ quan hay Âm thú lợi hại đều được những người phía trước thanh lý hầu như không còn, đường đi của hai người có chút nhàn hạ.
Hơn nửa canh giờ sau, âm phong màu đen chung quanh chợt trở nên mãnh liệt hơn vài phần, quật đảo liên tục phát ra từng trận tiêm minh, làm cho người ta nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Tốc độ hai người Liễu Minh có phần chậm lại, đi qua một chỗ ngoặt, phía trước động quật xuất hiện một cái ngã ba. Một trái một phải nhưng cả hai mơ hồ đều thông xuống dưới mặt đất.
Sao lại có hai đường. . . Cơ bắp trên mặt Liễu Minh co quắp thoáng qua.
Đoạn đường vừa đi qua tuy có lúc rẽ trái quẹo phải nhưng đều là một lối đi tới, bây giờ bất ngờ xuất hiện cái ngã ba thật có chút đầu đầu rồi.
Xem ra Cao Hách thế gia cùng Hàn Nha lão giả đã tách ra ở chỗ này rồi. Triệu Thiên Dĩnh sau khi đi một vòng ngã ba thì đưa ra ý kiến.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, hắn đối với chuyện truy tung cũng coi như có chút kinh nghiệm, qua dấu vết để lại cũng có thể thấy cả hai lối thông đạo đều có người tiến vào.
Có thể biết được là đám bọn họ ai đi ngã nào không? Hắn suy nghĩ một chút thì mở miệng hỏi.
Triệu Thiên Dĩnh hơi trầm ngâm, liền lấy con Cửu La Ly ra.
Cửu La Ly hiện ra vài phần sợ hãi khi thấy chung quanh đều là Âm Phong, Triệu Thiên Dĩnh phải trấn an một hồi nó mới ổn định lại tinh thần, đưa cái mũi qua hai thông đạo hít hà một lượt, sau đó phát ra một hồi thanh âm lanh lảnh trong miệng.
Triệu Thiên Dĩnh nghiêng tai lắng nghe, trên mặt lộ vẻ tươi cười, rồi lật tay đem con thú thu vào, xoay người lại nói với Liễu Minh :
Người của Cao Hách thế gia quẹo phía bên trái, bên phải là Hàn Nha gia tộc.
Hay lắm, chúng ta hãy đi bên phải đi. Liễu Minh trầm ngâm một chút rồi nói.
Đối với Cao Hách thế gia, hắn một mực có chút tránh né, lúc trước ở sơn mạch Đông Lô, hắn từng đánh chết một đệ tử trực hệ của Cao Hách thế gia , tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng mà cũng không chắc sẽ không bị đối phương phát hiện.
Hơn nữa Cao Hách thế gia am hiểu Thuật Truy Tung, nên theo dõi bọn hắn thì bốc lên mạo hiểm cao hơn.
Nếu như bọn họ đã chia làm hai đường, thì chứng minh bọn họ đối với nơi này cũng mù tịt như mình, thì quẹo trái hay phải cũng như nhau tùy vào vận khí thôi. Triệu Thiên Dĩnh suy nghĩ một chút cũng nói ra tính toán của mình.
Trong mắt Liễu Minh ánh hào quang chớp lên, chợt phất tay đánh ra một đạo hắc quang, hào quang lóe lên biến thành một quả phù văn màu đen, chậm rãi sáp nhập vào mặt đất.
Đây là một quả cảm ứng phù, chỉ cần có người đi qua nơi này, hắn sẽ lập tức biết được.
Triệu Thiên Dĩnh thấy động tác của Liễu Minh thì đôi mắt khẽ giật mình, nhưng lập tức đã minh bạch ý đồ của hắn, trong nội tâm thầm khen người này làm việc thập phần chu đáo.
Đi thôi. Liễu Minh làm xong mọi thứ, liền bay về phía động quật bên phải rời đi, Triệu Thiên Dĩnh nhìn theo bóng lưng Liễu Minh, ánh mắt nàng sáng lên rồi cũng vội vàng bay theo. ( sáng mắt lên ý gì đây - ta chém)
Cái thông đạo này mặc dù là phân nhánh, nhưng độ rộng vẫn không giảm chút nào, Âm Phong chung quanh giờ phút này cũng trở nên rét buốt đến thấu xương, trong không khí độ ẩm cũng theo đó tăng lên.
Không biết có phải bởi vì nguyên nhân này hay không, mà tầm nhìn trong động quật lập tức giảm xuống, Liễu Minh thi triển Tử Văn Ma Đồng vậy mà cũng chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách chừng trăm trượng mà thôi.
Cẩn thận, tình huống chung quanh cùng trước đó tựa hồ có chút thay đổi. Liễu Minh nhắc nhở một câu, trên người ngân quang lóe lên hiện ra một bộ áo giáp bằng thịt.
Triệu Thiên Dĩnh cũng đã nhận ra biến hóa chung quanh, sắc mặt nàng ngưng trọng nhẹ gật đầu.
Hai người cẩn thận từng li từng tí bay đi trong thông đạo. Trước thông đạo thình lình hiện ra một khúc cua, vừa đi qua khỏi khúc cua, trước mặt bất ngờ hiện ra hai đốm sáng màu xanh, bộ dáng giống như một đôi mắt.
Sau một khắc, một đạo hắc ảnh như mũi tên lao tới hai người, trong đôi mắt xanh hung quang lóe lên.
Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, áo giáp bằng thịt trên người nổi lên hào quang màu bạc, như thiểm điện một cái xúc tu màu bạc lóe lên, nhìn giống như cái roi, đánh lên bóng đen phía trước.
BA~ một tiếng giòn vang lên!
Bóng đen bị đánh bay ngược về, trùng trùng điệp điệp đâm vào vách thông đạo.
Hai người lúc này mới nhìn rõ bóng đen này chính là một con khỉ cao lớn màu xám tro, đám lông trên đầu không ngờ lại cứng giống như cương châm, trên bàn tay là những móng vuốt màu tím đen sắc bén, gương mặt khô quắt lồi lõm, con mắt xanh biếc, hai chiếc răng nanh như cây chủy thủ nhô lên, dáng vẻ cực kỳ hung bạo.
Tham Thủy Viên! Liễu Minh nhẹ ồ lên một tiếng, loại này hắn đã từng gặp qua ở Minh Hà, là một loại Minh thú Thủy thuộc tính có chút lợi hại.
Con khỉ sau khi đâm vào vách động thì ngã lăn ra, nhưng lại nhanh chóng đứng dậy dáng vẻ bình thường như không bị thương chút nào, trong miệng phát ra tiếng gầm oán độc, giống như có thâm cừu đại hận với hai người Liễu Minh vậy.
Hai cánh tay nó đưa lên hàn khí quanh đó cũng cuộn lên theo, từ đó hình thành hơn mười đạo băng tinh, nhìn giống như mũi tên bắn về phía đám người Liễu Minh.
Ánh mắt Liễu Minh trầm xuống, áo giáp bằng thịt trên người ngân quang đại phóng, hiện ra sáu bảy đầu xúc tu đánh ra phía trước.
Ba cái xúc tu liên kết lại với nhau tạo thành một tấm lưới màu bạc, đánh nát đám băng tinh đang lao tới, ngay cả con khỉ đang đứng phía sau cũng bị áp lực đánh bay vào vánh động lần nữa.
Sưu sưu!
Hai cái xúc tu còn lại, một chút lóe lên đã gắt gao cuốn lấy con khỉ.
Một cái chuôi kiếm nhỏ màu vàng kim từ bên hông Liễu Minh bay ra, Vèo một tiếng đã xuyên qua mi tâm con khỉ.
Trên đầu con khỉ hiện ra một cái lỗ nhỏ thông từ trước ra sau, từ đó chảy ra một chất dịch màu trắng hồng, thân thể nó bất giác run lên mấy cái vô thức rồi ngã ra bất động.
Triệu Thiên Dĩnh hai tay còn đang để trên cái túi ở bên hông, không đợi nàng có cử động gì khác thì cuộc chiến đã kết thúc.
Đây là loại khỉ biến dị gì, thực lực cũng không phải yếu, cũng đã là Chân Đan Kỳ rồi, nhìn qua thì nó không phải là loại Âm Thú có Linh Trí thấp, sao lại cuồng bạo tấn công chúng ta như vậy?.” Triệu Thiên Dĩnh đánh giá thi thể con khỉ một chút rồi cất giọng kỳ quặc hỏi.
Nguyên nhân hẳn là ở phía trước. Liễu Minh đem thi thể con khỉ màu xám ném đi, thu hồi xúc tu màu bạc trên người, thân hình khẽ động bay về trước, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia kinh hỉ.
Triệu Thiên Dĩnh khẽ giật mình cũng vội vàng đi theo.
Liễu Minh bay về phía trước được mấy trăm trượng, trong không khí hơi nước càng dày đặc, phía trước động quật lại mở rộng ra hơn, thình lình hiện ra một cái không gian cực lớn.
Không gian này phải rộng đến mấy trăm trượng, trên đỉnh động quật là một đám thạch nhũ, phía dưới mặt đất là một dòng sông màu đen hắc khí lượn lờ tản ra từng trận Âm Khí, rõ ràng là một cái Cửu U Minh Hà.
Hặc hặc, quả nhiên có một cái Minh Hà dưới mặt đất, khó trách lại xuất hiện đầu Tham Thủy Viên kia. Liễu Minh nhìn Minh Hà trước mặt, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Ánh mắt của hắn đánh giá chung quanh vài lần, sắc mặt biến hóa đã lưu ánh mắt ở một góc trên bờ Minh Hà.
Chổ đó thình lình cũng nằm một con khỉ màu xám khác, so với con vừa rồi thì nhỏ hơn một chút, thân thể bị chém thành mấy khúc, sinh ý trên người đã không còn.
Thì ra là thế. . . Ánh mắt Liễu Minh lóe lên nói.
Sự tình ở Cửu U hắn đã từng xem qua trong điển tịch, Tham Thủy Viên luôn sống có đôi, con đang nằm trên bờ kia chắc là con cái, vì trước đó có mặt ở đây nên bị đám người Hàn Nha gia tộc giết chết còn con đực có lẽ bây giờ mới quay về, cho nên không cần biết đúng sai nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức liều mạng công kích.
Suy nghĩ minh bạch chuyện này, trong lòng của hắn mới thở dài một hơi.
Triệu Thiên Dĩnh lúc này cũng chạy tới, nhìn thấy Minh Hà trước mặt, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ kinh ngạc.
Không khí quanh Minh Hà bất giác lạnh hơn nơi khác gấp mấy lần, dùng tu vi Triệu Thiên Dĩnh vậy mà sắc mặt vẫn có chút trắng bạch.
Đây là nước gì sao lại âm hàn thấu xương như vậy?” Triệu Thiên Dĩnh trên người hình thành một tầng hào quang màu đỏ, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn một ít mở miệng hỏi.
Đây là Minh Hà Chi Thủy. Liễu Minh nhàn nhạt trả lời, lập tức không để ý tới nàng nữa, trong miệng nói lẩm bẩm, phất tay đem ba khối Sơn Hà Châu đã tế luyện thành Dộng Thiên Pháp Bảo ra.
Hắn phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, ba khối Sơn Hà Châu tản ra hào quang màu vàng bắt đầu cuốn lấy Minh Hà vào trong đó.
Sau một khắc, vô số Minh Hà Chi Thủy ùn ùn chảy vào bên trong ba khối Động Thiên Sơn Hà Châu, tạo thành ba cái vòng xoáy cực lớn.
Trong mắt Liễu Minh hiện lên vẻ vui mừng, tuy rằng lúc hắn rời khỏi Cửu U Minh Giới, đã luyện hóa không ít Minh Hà Trọng Thủy, nhưng mà thời gian tu luyện vừa qua đã tiêu hao gần hết, hắn vốn là muốn mua một ít Trọng Thủy để tu luyện, không nghĩ tới trong Ma Uyên Bí Cảnh cũng có thể gặp được loại Minh Hà này.
Bất quá hắn hiện tại lại không có thời gian đem Minh Hà Chi Thủy luyện hóa thành Trọng Thủy, nhưng thay vào đó lại có ba khối Động Thiên Sơn Hà Châu phạm vi mỗi cái hơn mười dặm, bao nhiêu đó Minh Hà Chi Thủy cũng đủ dùng một đoạn thời gian rồi.
Hơn nữa Sơn Hà Châu cũng là dùng Minh Hà Trọng Thủy luyện chế mà thành, bây giờ tiến giai Động Thiên Pháp Bảo, lại có Minh Hà Trọng Thủy bồi luyện thì sẽ giúp ích không ít.
Vừa nghĩ đến đây, Liễu Minh lại phất tay đem chín khối Sơn Hà Châu còn lại, bay vào bên trong Minh Hà, bắt đầu hút nước.
Chín khối Sơn Hà Châu mặc dù không có luyện chế thành Động Thiên Pháp Bảo, nhưng trong nó cũng tự hành tạo ra một khoảng không gian nhỏ, có thể chứa được một lượng nhất định Minh Hà Chi Thủy.
Trong lúc nhất thời, trên mặt dòng sông hiện ra mười hai dòng xoáy ba lớn chín nhỏ nhanh chóng chuyển động, điên cuồng bay vào trong Sơn Hà Châu.
Rất nhanh, không gian bên trong mười hai khối Sơn Hà Châu đã tràn đầy, theo đó thì mặt nước sông cũng hạ xuống không ít.
Trên mặt Liễu Minh tràn đầy vui mừng, trong miệng nói lẩm bẩm phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, ánh sáng màu vàng lóe lên đem mười hai khối Sơn Hà Châu rời khỏi mặt sông, trở về trong tay của hắn.
Có lẽ bên trong đều đầy Minh Hà Chi Thủy, nên sức nặng mười hai khối Sơn Hà Châu rõ ràng gia tăng lên rất nhiều, khu động so với trước kia thoáng có chút chậm chạp.
Hơn nữa theo hắn đoán chừng, nếu bây giờ dùng Sơn Hà Châu đánh xuống, uy lực so với trước đó nhất định mạnh hơn không ít.
Ta xem qua một số điển tịch có nói rằng Minh Hà Chi Thủy chỉ có trong Cửu U Minh Giới mà thôi, hơn nữa thứ nước này đối với Ma Tộc hình như không có nhiều tác dụng, vậy sao Liễu huynh lại lấy nhiều như vậy?.” Triệu Thiên Dĩnh thấy hành động của Liễu Minh có chút nghi hoặc hỏi lại.