Tên thủ hạ của Hàn Nha lão giả có khuân mặt tu hú, ánh mắt âm lãnh, pháp lực mạnh hơn tên nam tử mày kiếm một phần, thoát khỏi lo sợ, lập tức lấy lại tinh thần, nhoáng một cái đã xuất hiện giữa động quật.
Trong tay lóe lên hòa quang, lấy ra một quạt lông màu đen, tản mát ra chấn đông pháp lực kinh người, rõ ràng là một Ma Bảo hiếm gặp.
Ma NhânMặt tu hú há miệng tụng vài tiếng chú ngữ, khua mạnh quạt lông trong tay về phía cột đá đang đột ngột đánh tới như mưa, lập tức nổi lên cuồng phong, bắn ra vô số phong nhận.
Chỉ trong giây lát đã ầm vang những tiếng xé gió!
Khi vang lên một loạt tiếng xèo xèo, phong nhận màu đen đã cắt vụn những hòn đá đang bay tới.
Sau một khắc, vô số phong nhân màu đen hội tụ tại một chỗ, hợp thành lốc xoáy màu đen vừa thô vừa to, bắn về phía sương mù ở đằng xa.
Oanh long long!
Lốc xoáy màu đen đi qua nơi nào, để lại trên mặt đất ở nơi đó những khe rãnh thật sâu, vô số đá núi bị cuốn vào trong, chỉ trong chớp mắt đã bị cắt thành mảnh vụn.
Lốc xoáy màu đen xông thẳng về nơi dưới một ngọn núi cao tầm mấy trăm trượng.
Vang lên một tiếng nổ mạnh, cả tòa núi lớn bị cắt thành hai, sau khi nổi lên một hồi cát bụi thì ầm ầm sụp đổ.
Nhưng ngay lúc này, một thân ảnh màu bạc bay ra từ từ trong ngọn núi, có thể thấy rõ một cự Hạt lớn khoảng mười trượng, giơ lên hai cái càng lớn hướng về Ma Nhân Mặt tu hú mà hí lên liên tục.
Đúng là sợ bóng sợ gió, thì ra chỉ là một ma thú cự Hạt Thiên Tượng sơ kỳ mà thôi.” Thân hình nam tử mày kiếm nhoáng một cái, phi thân đến bên cạnh Ma Nhân mặt tu hú, nhìn về phía cự Hạt màu bạc ở phía trước, trên mặt hiện lên vẻ thả lỏng rồi nói ra.
“Không nên chủ quan, cự Hạt này có thể là Ma Sủng của người khác, nên cẩn thận kẻo có người đang ẩn nấp ở xung quanh để đánh lén.” Ma Nhân mặt tu hú quét mắt ra xung quanh, nói ra với vẻ chậm rãi.
Ma Nhân mặt tu hú còn chưa dứt lời, cự Hạt màu bạc ở giữa không trung đã đánh tới, thân hình chưa đến, móc câu sau lưng khẽ động, lập tức nổi lên trong hư không hơn mười sợi tơ màu bạc co duỗi bất định, nhằm thẳng mặt tên Ma Nhân mặt tu hú mà đánh, tạo ra những tiếng xé gió xùy xùy, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người tên này.
Đồng thời cự Hạt màu bạc há lớn miệng, phun ra mảng lớn hỏa diễm màu bạc, chụp về phía đầu hai tên Ma Nhân.
Ma Nhân Mặt tu hú biến sắc, hắc quang trên người đại phóng, một bộ giáp đen dữ tợn hiện ra bảo vệ toàn thân.
Đinh đinh đinh!
Sợi tơ nhỏ màu bạc oanh kích lên chiên giáp màu đen, phát ra âm thanh ma sát cực lớn của kim loại.
Ma Nhân Mặt tu hú bị chấn lui liên tiếp về sau, nhưng chiến giáp trên thân cũng là vật bất phàm, ngăn trở hết sợi tơ màu bạc.
Nam tử áo đen ở phía bên kia cũng tế ra một tấm thuẫn pháp bảo màu đỏ sậm, ngăn trước người, bảo vệ toàn thân.
Không để hai gã kịp thở dốc, hỏa diễm màu bạc của cự Hạt đã tới trước người, bao phủ thân ảnh của hai gã vào trong.
Mặt tu hú Ma Nhân hét lớn một tiếng, chiến giáp màu đen trên người tỏa sáng, quanh người hình thành một vòng pháp lực bảo hộ.
Hỏa diễm màu bạc đập lên vòng bảo hộ, không bị bắn ra, lại có mảng lớn hỏa diễm bám vào vòng bảo hộ, khiến cho sắc mặt Ma Nhân Mặt tu hú hơi đổi.
Nam tử mày kiếm ở bên cạnh cũng bị như vậy, tấm thuẫn đỏ sậm lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, từ tấm thuẫn phủ xuống hào quang vô số hào quang màu đỏ, bao phủ nam tử mày kiếm vào bên trong.
Nhưng lúc này tấm thuẫn cùng hào quang màu đỏ bị bám đầy hỏa diễm màu bạc, bị vây lại chặt chẽ.
Trong mắt Cự Hạt màu bạc lóe lên ánh sáng, từ miệng phát ra những thanh âm cổ quái, giống như đang đọc chú ngữ, ngay sau đó vung mạnh đôi cự ngao cực lớn.
Oanh long long!
Hảo diễm màu bạc bao quanh hai tên Ma Nhân mặt tu hú nổ tung như một quả boom, trong không khí vang lên những tiếng nổ đùng đùng.
Thân thể hai tên bị lực trùng kích cực lớn, tuy rằng hai tên Ma Nhân mặt tu hú có vòng bảo hộ, nhưng cũng bị lực xung kích của vụ nổ cuốn bay đi.
Ngay khi hai bên đang mải mê kịch đấu, trên mặt đất của động quạt hiện một bóng hình màu xanh nhạt, lóe lên rồi biến mất ngay tại âm phong bên trong động quật, chỉ đảo mắt một cái đã mất tung tích, không tạo ra một chút chấn động pháp lực nào.
Hi người Ma Nhân mặt tu hú bị phong bạo thổi bay ra hơn mười trượng, rất nhanh đã ổn định thân hình, trừ việc trên người dính ít bụi đất, cũng không có bị tổn thương.
Đáng chết!
Nam tử mày kiếm vừa đứng vững thân hình, đã lộ ra vẻ tức giận, lập tức hỏa diễm đỏ sậm trên người trở nên chói mắt, quét mạnh ra xung quanh, xua tan toàn bộ hỏa diễm màu bạc.
Nam tử mày kiếm hét lớn, đánh về phía cự Hạt cách đó không xa, đồng thời hơn mười phi đao màu lửa đỏ bay ra từ trên người gã, đánh về phía cự Hạt.
Những phi đao này vốn chỉ có nửa xích, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến lớn như cầu vồng màu đỏ vài trục trượng, đột nhiên chém mạnh xuống cự Hạt.
Lúc này Ma Nhân mặt tu hú cũng tức giận dị thường, khẽ động thân hình, đang định đánh về phía cự Hạt, nhưng ánh mắt lóe lên, giống như nhớ tới điều gì, xoay người vung tay lên, có vài đạo hắc quang hạ xuống các nơi của động quật.
Một pháp trận màu đen được ngưng tụ ra, tạo ra một màn sáng màu đen, phủ kín cửa vào.
Sau khi làm xong mấy việc này, Ma Nhân mặt tu hú mới thở nhẹ một hơi, xoay mặt nhìn cự Hạt màu bạc, vung lên pháp bảo quạt lông, từ trong tiếng xé gió chói tai, bắn ra mấy trăm đạo phong nhận cực lớn.
Mỗi phong nhận đều có cái cửa lớn nhỏ khác nhau, tỏa ra hào quang chói mắt, từ tiếng xé gió có thể thấy được sự khác biệt rất lớn so với phong nhận bình thường.
Cự Hạt màu bạc, chính là Hạt Nhi, đối mặt với sự vây công của hai Ma Nhân lại không tỏ chút sợ hãi, trong mắt lại âm thầm hiện lên nét vui mừng.
Chỗ mi tâm lập tức hiện ra tiêu ký kim quan. Sau một khắc, quang mang màu vàng kim sáng chói kích xạ ra, nó trùm lên phi đao màu đỏ và phong nhận màu đen.
Ầm rầm rầm! Pháp lực va chạm kịch liệt với nhau lan ra, quấy cho đám sương mù màu xám trắng xung quanh quay cuồng.
Nhất thời, đao mang màu đỏ và phong nhận màu đen bị kim quang cản lại, không thể tiến thêm chút nào.
Hơn nữa, trong màn kim quang bao phủ, đao mang màu đỏ và phong nhận màu đen nhanh chóng tắt dần hào quang.
Ma Nhân mặt tu hú và nam tử mày kiếm thấy thế thì biến sắc.
Mắt Hạt Nhi chợt lóe lên, kim quang từ trán kích xạ ra thu lại, vừa đánh vừa lùi nhanh, thân ảnh vụt chạy như bay về phía xa.
…
Ở một nơi cách xa cửa động quật vài dặm, thanh quang lóe lên hiện hai nhân ảnh. Đó là Liễu Minh và Triệu Thiên Dĩnh.
Lúc này hai người đứng trong màn Vô Thường âm phong, tuy thần thức không thể tản ra quá xa nhưng vừa lúc không sợ bị người khác phát giác.
“Liễu huynh, biện pháp này của ngươi không tệ, chúng ta chẳng cần tốn nhiều sức đã lọt vào rồi.” Triệu Thiên Dĩnh liếc nhìn cửa vào động quật, miệng khẽ cười.
“Cũng chỉ là thủ đoạn vớ vẩn ngấm ngầm, may mà lừa được mà thôi.” Liễu Minh mỉm cười, hờ hững đáp lại.
“Nhưng người để con Ma sủng Thiên tượng ở ngoài thì thực bỏ phí đại chiến lực.” Đôi mắt đẹp của Triệu Thiên Dĩnh lóe lên.
“Thực lực Hạt Nhi đúng là không tệ nhưng dù có nó nữa chúng ta vẫn chưa phải là đổi thủ của Cao Hách Yểm. Chúng ta vào đây là mong đục nước béo cò, nếu trốn được giao thủ với đám Cao Hách Yểm thì không động thủ vẫn hơn.” Liễu Minh lắc đầu, đáp lại.
Sau đó, hai người không trì hoãn nữa mà cùng đi sâu vào trong động quật tìm kiếm.
Không thể sử dụng thần thức dò xét nhưng hai người đám Liễu Minh vẫn có thủ đoạn khác.
Tử mang trong mắt Liễu Minh lập lòe, thi triển thần thông Tử văn ma đồng khiến thị lực có thể nhìn thấy hơn mười dặm.
Triệu Thiên Dĩnh cũng lặng lẽ vận thần thông Đế Thính, phạm vi cảm thụ được hơn cả Liễu Minh.
Động quật quả rất sâu, hai người phi hành hơn một khắc vẫn không thấy dấu hiệu gì.
Xung quanh vẫn là âm phong cuộn trào, càng đi sâu vào bên trong dường như động quật càng trở lên rộng lớn hơn.
Toàn thân Liễu Minh được hào quang màu đen bao phủ ngăn âm phong lại. Triệu Thiên Dĩnh theo sát phía sau, lúc này trên người có một bộ giáp mềm bó sát cơ thể màu đỏ nhạt, bảo quang bắn ra bốn phía, thoạt nhìn phẩm chất cực cao, hẳn tối thiểu là chiến giáp cấp bậc Pháp bảo.
Bộ giáp mềm bó sát cơ thể tôn lên sự nhanh nhẹn, trong vùng âm phong quỷ khốc có hương vị khác thường mị hoặc.
Tiếc là gã nam nhân đi cùng đặt hết tâm tư vào xung quanh, chẳng để ý gì tới tiểu mỹ nhân đồng hành.
Điều này làm trong lòng Triệu Thiên Dĩnh chẳng hiểu sao lại hơi khó chịu, khẽ hừ một tiếng nguýt hắn một cái.
Đúng lúc này, sắc mặt Liễu Minh khẽ đổi, cong ngón tay búng một đạo kiếm khí màu vàng, chém con tiểu xà màu đen tiến sát Triệu Thiên Dĩnh thành hai đoạn.
Con tiểu xà hóa thành hai nửa rơi xuống, ngọ nguậy hai cái rồi chết.
Triệu Thiên Dĩnh bị dọa nhảy dựng, lúc nhìn thấy con tiểu xà mới thở nhẹ ra một hơi.
Liễu Minh dừng lại, nhìn thi thể con rắn, chân mày khẽ nhíu.
Bỗng, hắn ồ khẽ, thân hình nhảy về phía trước hơn mười trượng. Hắn thấy trên mặt đất có một con đại xà màu đen dài hơn trượng, trên cơ thể có nhiều lỗ thủng cháy đen, đã chết rồi.
Triệu Thiên Dĩnh bước tới, nhìn thấy thi thể con hắc xà thì đôi mi thanh tú cau lại.
“Vết thương này hẳn là do người tộc Cao Hách đánh.”
Liễu Minh khẽ gật, trong mắt dường như có hào quang chớp động.
Trên đường, hai người gặp không ít dị thú màu đen như thế, đại bộ phận bị Cao Hách thế gia và Hàn Nha lão giả đánh chết.
Nhưng những thứ này hắn không quan tâm, lúc tiến vào động quật hắn cảm giác ngoài Ma khí còn có Cửu U âm khí đậm đặc.
Các loài dị thú gặp trên đường, đại bộ phận cũng là Cửu U Minh thú.
Con đại hắc xà này, Liễu Minh từng gặp ở Cửu U rồi.
“Chẳng lẽ tít sâu trong động quật có liên thông tới Cửu U Minh giới hay sao?” Liễu Minh âm thầm đoán, nếu quả thật như thế thì Vô Thường Phong xuất hiện ở đây cũng phải.
“Sao thế?” Triệu Thiên Dĩnh đứng lại, nhìn Liễu Minh một cách kỳ quái.
“Không có gì, chẳng là cảm thấy mấy con dị thú tướng mạo kỳ quái, dường như rất khác Ma thú thông thường.” Liễu Minh hờ hững trả lời.
“Âm khí chỗ này nặng như thế, sống được chắc không phải Ma thú mà hẳn là Âm thú chăng.” Triệu Thiên Dĩnh nhẹ bẫng nhận xét.
Dọc đường đi, đám người Cao Hách thế gia đi trước đã đánh chết hết đám Âm thú, dù có một hai con lọt lướt cũng yếu ớt, do đó hai người đồng hành chẳng phí mấy khí lực.