Ma Ốm Tiến Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 4: Phố Hoàng Hôn

Trước Sau

break

Đợi đúng năm phút, hai người cùng nhau tiến vào phố đi bộ. Lúc này chắc đám người kia đã đi xa rồi.

Nơi họ đứng lúc trước là một quảng trường nhỏ cạnh phố đi bộ, chỉ có một lối dẫn vào, nên khi nãy Lận Vân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi đợi. Lúc đứng bên ngoài nhìn vào, cậu cứ tưởng con phố này chỉ có một con đường duy nhất. Nhưng khi bước vào rồi mới phát hiện, hóa ra nó lại thông suốt bốn phương tám hướng.

Ở đầu phố có một tấm bản đồ. Lận Vân nhìn sơ qua, phát hiện riêng đường chính đã có ít nhất bốn nhánh, đường sá đan xen, chia cả khu vực thành hình bàn cờ chín ô. Trên bản đồ còn đánh dấu từng cửa tiệm rất chi tiết, nhưng thay vì ghi loại hình kinh doanh, chúng lại được đặt theo tên người, có vẻ là tên của chủ cửa hàng. Cậu cảm thấy thiết lập này có chút kỳ lạ.

Hiện tại, phố xá đông đúc, người qua kẻ lại, âm thanh náo nhiệt vang khắp nơi. Thế nhưng, khi nãy lúc cậu và Cảnh Văn Trạch còn chờ ở quảng trường, rõ ràng chẳng nghe thấy động tĩnh gì.

Nhất thời chưa nhận ra điểm bất thường, Lận Vân đặc biệt quan sát một lượt, xác nhận rằng tất cả mọi người đều có bóng, vậy họ chắc không phải ma quỷ. Nhưng ban ngày là người, đến tối chưa chắc đã thế, dạng như “đêm xuống hóa quỷ” trong tiểu thuyết vô hạn lưu cũng không hiếm gặp.

Hiện tại không rõ nên đi đâu, hai người bèn cứ thế lang thang. Lận Vân không có mục tiêu cụ thể, nghĩ đơn giản sống được ngày nào hay ngày đó. Vì thế, phần lớn thời gian cậu không lo tìm manh mối mà chỉ để ý xem có hàng quán nào bán đồ ăn ngon không.

Khi đang đi, bỗng một bà lão phía trước loạng choạng, trông có vẻ sắp ngã. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lận Vân chỉ cần vươn tay là đỡ được.

Là một “cậu ấm nhà giàu không biết đời đen bạc”, cậu chỉ ngập ngừng chưa đến nửa giây đã đưa tay ra đỡ bà cụ. Rõ ràng, Lận Vân hoàn toàn không nhận thức được rằng trong thời buổi này, không thể tùy tiện giúp đỡ người già.

Cảnh Văn Trạch nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, hạ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận, bà ấy có thể giở trò ăn vạ đấy.”

Lận Vân tuy ít ra ngoài, nhưng không phải không biết gì cả. Nghe vậy, cậu lập tức hiểu ý, nhưng chỉ mỉm cười, không hề buông tay.

Trước đây, nhà cậu có mỏ, bị ăn vạ cũng chẳng hề hấn gì. Giờ thì chẳng còn gì nữa, mạng này cũng là nhặt về, cùng lắm thì lấy mạng bồi thường, cũng đâu có tổn thất gì.

Bà lão dường như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ, mượn lực bàn tay Lận Vân để đứng vững. Thế nhưng, sau khi được giúp đỡ, bà ta lại không tỏ vẻ cảm kích mà nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, giọng điệu có chút khó đoán: “Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ. Cậu đúng là một người tốt.”

Lận Vân dĩ nhiên không tính toán với một bà lão, dù thái độ của đối phương có hơi kỳ quặc. Huống hồ, không chừng bà ta có thể biến thành quỷ bất cứ lúc nào. Vì vậy, cậu chỉ thuận miệng đáp: “Không có gì.”

Sau đó, cảm thấy cổ họng khó chịu, cậu đưa tay lên che miệng, ho khẽ hai tiếng.

Bà lão vốn còn định nói thêm mấy lời khó nghe, nhưng khi thấy vệt máu rỉ ra từ kẽ tay cậu, bà ta lập tức ngậm miệng. Cả người khựng lại, như thể đang cố nhớ ra điều gì, rồi đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ. Trong nháy mắt, bà ta lùi về phía sau hai bước, động tác gọn gàng dứt khoát, chẳng còn chút nào dáng vẻ chậm chạp của người già.

Chàng trai tốt bụng và chu đáo Lận Vân như không nhận ra gì cả, chỉ mỉm cười, lấy khăn giấy từ túi ra, cẩn thận lau sạch vết máu. Tuy cậu là người rộng lượng, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể dùng trò ho ra máu để dọa một bà lão.

Thời buổi này lăn lộn ngoài đời, ai ăn vạ ai còn chưa biết được.

Cảnh Văn Trạch đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm.

Máu đó là thật hay giả? Người tên Lăng Vân này trông có vẻ ốm yếu, nhưng chắc không đến mức nói ho là ho, nói ói máu là ói ngay tại chỗ chứ?

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Cảnh Văn Trạch đã thấy bà lão kia vội vã bỏ lại một câu “Đừng ở nhà trọ Tường Minh.” rồi nhanh như chớp chạy biến mất. Cái bóng lưng đó chẳng khác nào đang bị một con quái vật ăn thịt đuổi theo, đúng chuẩn "bỏ của chạy lấy người".

Cảnh Văn Trạch: “…”

Tuy từ trước đến giờ luôn rất tự luyến, nhưng lần này hắn không thể nào tự mình đa tình mà nghĩ rằng bà lão kia sợ hắn được. Với tư cách là một nhân vật trời sinh có thù với NPC, những thứ quái quỷ đó chỉ có nước truy sát hắn đến chết, làm gì có chuyện chủ động bỏ đi? Vậy nên cảnh tượng ban nãy, chắc chắn là công lao của Lăng Vân.

Hắn nhìn cậu bạn nhỏ bên cạnh bằng ánh mắt đầy phức tạp, không ngờ một người nhìn như tân thủ lại là cao thủ. Cảm giác như mình vừa tận mắt chứng kiến một trận quyết đấu đỉnh cao trong giới ăn vạ vậy.

Đối diện với ánh mắt có phần sụp đổ thế giới quan kia, Lận Vân chỉ yếu ớt cười một cái. Gương mặt trắng bệch nhưng tuấn tú của cậu dưới ánh mặt trời lại càng trở nên mong manh đẹp đẽ, suýt nữa làm Cảnh Văn Trạch nhìn đến hoa mắt.

Hắn thất thần trong chớp mắt, nhưng ngay giây tiếp theo đã nghe Lận Vân nói: “Tôi hết khăn giấy rồi, anh đi với tôi mua mấy bịch khăn ăn đi? Mua xong rồi đến nhà trọ Tường Minh xem thử?”

Lượng thông tin trong câu này khiến Cảnh Văn Trạch lập tức tỉnh táo lại. Hắn cực kỳ bội phục tinh thần biết rõ hang hùm vẫn cứ xông vào của đồng đội, rồi vui vẻ đồng ý ngay.

Thật không dám giấu, từ nhỏ đến lớn, hắn thích nhất chính là tự tìm đường chết. Không ngờ người đồng đội tạm thời này cũng là một kẻ điên không kém.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc