Ma Ốm Tiến Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 3: Phố Hoàng Hôn

Trước Sau

break

Không ai lên tiếng. Trong một trò chơi mà cái chết có thể ập đến bất cứ lúc nào, ai dám lấy mạng mình ra đùa? Dù giọng điệu của người phụ nữ không được thân thiện, nhưng lời cô ta nói lại có lý. Có một người dày dạn kinh nghiệm dẫn dắt chắc chắn sẽ giúp tăng đáng kể cơ hội sống sót, miễn là người đó không có ý đồ xấu.

Thấy mọi người đều im lặng lắng nghe, không ai đứng ra gây rối, cuối cùng cô ta cũng nở một nụ cười nhạt. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta liền gây khó dễ bằng một câu hỏi cực kỳ nhạy cảm: “Những ai là tân binh? Tự đứng ra đi.”

Ngừng một lát, cô ta bổ sung thêm: “Nếu chưa vượt qua ba lần thì vẫn tính là tân binh, không tính màn hướng dẫn.”

Nghe vậy, tim Lận Vân thắt lại. Cậu nhìn quanh, có vẻ như trong đội chỉ có mỗi mình là tay mơ, hơn nữa còn là kiểu mới đến mức không thể mới hơn. Dù vậy, cậu cũng không định giấu diếm mà thành thật bước lên một bước.

Không ngờ bên cạnh cậu cũng có một chàng trai trẻ mặc đồ đen, trông sáng sủa và tự tin, cũng bước lên theo. Hắn có vẻ vô cùng thoải mái, chẳng giống chút nào với một tân binh.

Thấy có đến hai người bước ra, người phụ nữ nhíu chặt mày: “Cả hai đã vượt qua mấy lần rồi?”

“Không tính màn hướng dẫn, tôi đã qua hai lần.” Chàng trai áo đen đáp.

Điều này khiến Lận Vân vô cùng bối rối. Cậu chỉ vừa hoàn thành màn hướng dẫn, thuộc nhóm kém cỏi nhất trong các người chơi. Ban đầu, cậu cứ tưởng mình tìm được một người “đồng bệnh tương liên”, ai ngờ lại là do cậu nghĩ nhiều, đối phương có kinh nghiệm hơn cậu rất nhiều.

Quả nhiên, khi nghe Lận Vân thừa nhận cậu chưa từng vượt qua một màn chơi thực sự nào, sắc mặt người phụ nữ lập tức trở nên khó coi.

Cô ta thầm nghĩ, dù anh chàng này có ngoại hình ưa nhìn nhưng trông yếu ớt như vậy, ai lại có thời gian mà chăm sóc chứ? Chưa từng trải qua bất kỳ màn chơi chính thức nào, nghĩa là không có chút kinh nghiệm nào cả. Dẫn cậu ta theo chẳng khác nào làm từ thiện.

Trong những màn chơi như thế này, chỉ cần một bước sai lầm là mất mạng. Người phụ nữ không chần chừ lâu, lập tức chỉ tay vào Lận Vân, lạnh lùng nói: “Cậu tự chơi một mình đi, không được theo bọn tôi.”

Người phụ nữ nói xong liền dẫn những người còn lại rảo bước về phía phố đi bộ, bước chân vội vã như sợ Lận Vân sẽ bám theo. Những người khác cũng không dám đắc tội với cô ta. Dù có chút áy náy với Lận Vân, nhưng cuối cùng họ vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Lận Vân: “…”

Quả nhiên, cậu lại bị ghét bỏ. Hơn nữa, đối phương còn tránh cậu như tránh rắn rết. Nhìn bóng lưng mọi người vội vã rời đi, cậu chỉ biết thở dài bất lực.

Thôi vậy, đặt mình vào hoàn cảnh của họ mà nghĩ, có lẽ chính cậu cũng không muốn mang theo một tay mơ chỉ biết kéo chân đồng đội. Đây là chuyện thường tình, tốt nhất cậu không nên tự chuốc lấy phiền phức. Nhỡ đâu thật sự làm liên lụy đến người khác… Dù cậu có chết cũng chẳng sao, nhưng những người kia thì khác, họ còn đang mong thoát khỏi trò chơi này để trở về cuộc sống bình thường.

Nghĩ thông suốt, Lận Vân cũng không buồn nữa. Cậu tùy tiện tìm một bồn hoa gần đó ngồi xuống, định chờ vài phút rồi mới vào, tránh để người ta hiểu lầm rằng cậu cố tình bám theo.

Bồn hoa này được thiết kế khá đẹp, trang nhã, chỉ có điều màu sắc hơi đơn điệu, toàn là cúc trắng.

Cậu còn đang mải ngắm nghía bồn hoa, bỗng phát hiện chàng trai áo đen vẫn đứng yên lặng ở phía sau, hoàn toàn không đi theo nhóm người kia.

Lận Vân sững lại, tò mò nhìn hắn: “Sao anh không đi cùng họ?”

Ai ngờ đối phương nghe xong chỉ lắc đầu đầy chua xót: “Thôi đi, tôi sợ lát nữa họ sẽ hận tôi chết mất.”

Lận Vân ngơ ngác: “???”

Chàng trai áo đen không có ý định giải thích, chỉ nở một nụ cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: “À đúng rồi, tôi là Cảnh Văn Trạch. Còn cậu?”

“Lăng Vân.” Vì cẩn trọng, Lận Vân báo một cái tên giả.

Dù sao trong trò chơi này, vẫn có khả năng đụng phải "người quen", ví dụ như những kẻ thù chỉ biết tên mà chưa từng gặp mặt. Dù gì cậu cũng là con nhà giàu, công ty gia đình chắc chắn không thiếu đối thủ, nên cứ cẩn thận thì hơn.

Cảnh Văn Trạch gật đầu, không hề nghi ngờ: “Tên hay đấy.”

Dù sao hỏi tên cũng chỉ để tiện xưng hô, thật hay giả chẳng quan trọng.

“Giờ thì cả hai ta đều bị đám người đó gạt ra ngoài rồi, hay là lập nhóm cùng hành động đi?” Cảnh Văn Trạch đề nghị, “Nhưng nói trước, tôi chỉ có thể chia sẻ lợi ích với cậu thôi, còn nếu gặp ma quỷ thì tốt nhất mỗi người tự lo cho mình.”

Lận Vân suy nghĩ theo lẽ thường, đoán rằng ý của Cảnh Văn Trạch là khi không có nguy hiểm thì có thể phối hợp hỗ trợ nhau, còn khi gặp chuyện thì mạnh ai nấy chạy. Cách này cũng hợp lý, rất phù hợp với nhóm người xa lạ. Cậu không do dự mà gật đầu đồng ý. Dù sao đi cùng nhau cũng có thể bàn bạc manh mối, vẫn hơn là phải tự suy luận một mình.

Nhưng mà… sao lại thành "cả hai ta đều bị gạt ra" nhỉ? Rõ ràng chỉ có mình cậu bị ghét bỏ thôi mà?

Lận Vân thật sự không hiểu nổi cái kiểu chủ động tách đội rồi lại nói thành bị người khác bài xích của Cảnh Văn Trạch. Nhưng cậu cũng không ngốc mà vạch trần, chỉ im lặng cho qua.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc