Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!

Chương 13

Trước Sau

break

Cho đến khung cuối của tập thứ hai, Lục Huy gặp tai nạn giao thông, bị hất văng khỏi cửa xe. Anh ta dường như không bị ảnh hưởng bởi định luật Newton, xoay một vòng giữa không trung như diễn xiếc, rồi nặng nề rơi xuống đất. Lúc này, nữ chính Ôn Tố khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Khung truyện cuối cùng lại là hình ảnh Ôn Tố vừa lau nước mắt, vừa âm thầm tính toán trong lòng: "Không biết mình có thể thừa kế bao nhiêu tài sản của Lục Huy đây?"

Nói ra thì thấy kỳ lạ, truyện tranh rõ ràng chẳng có chút thực tế nào, nội dung cũng “xàm xí” thôi, nhưng lại có một sức hút kỳ quái khiến người ta cứ muốn đọc tiếp mãi.

Quý Tiểu Ngạn sau khi đọc xong phần truyện Trương Toàn gửi, còn đặc biệt lên app Mạn Hà để xem chương mới nhất.

Anh ngồi trong xe bảo mẫu, vừa ăn màn thầu vừa cười ha hả. Cười xong lại cảm thấy khó hiểu...

…Không đúng lắm. Những thứ như truyện tranh chưa có bản quyền, tiểu thuyết chờ cải biên, từ trước đến nay đều là do Phong ca phụ trách. Anh tuy cũng là trợ lý, nhưng đa phần chỉ làm việc vặt, không quản mấy chuyện này.

Đúng lúc ấy, cửa xe mở ra.

Tần Minh Viễn bước lên, mang theo khí lạnh từ bên ngoài.

Quý Tiểu Ngạn vội đóng cửa sổ, bật điều hòa ấm, hỏi:
“Ông chủ, về lại khu chung cư Thần Hi phải không?”

“Ừ.” – Tần Minh Viễn tựa lưng vào ghế, chỉnh ghế nằm rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Quý Tiểu Ngạn nhớ tới truyện tranh, liền hỏi: “À đúng rồi, ông chủ, Mạn Hà Trương Toàn có gửi truyện tranh cho em, có cần em gửi vào mail cho anh không?”

Tần Minh Viễn vẫn nhắm mắt, lười nhác đáp: “Không cần. Chỉ là tiện tay nể mặt giúp người ta một chút thôi. Xóa đi.”

Tô Miên đã có một tuần thật sự dễ chịu.

Tần Minh Viễn đang bận quay phim, chẳng có thời gian về nhà làm khó cô hay chỉ trỏ chuyện trang điểm như mọi khi. Một mình cô sống trong biệt thự rộng lớn ở khu Tử Đông Hoa, thoải mái vô cùng.

Kể từ sau khi được lên vị trí đề cử, truyện tranh bắt đầu được cập nhật theo lịch đều đặn từng chương một. Tô Miên làm việc rất nhanh, nên tốc độ không thành vấn đề. Cô cũng đã quá quen với mấy tình huống như việc để “con gà lớn” nhập viện, xử lý dễ như chơi.

Những lúc rảnh rỗi, cô hoặc là dạo quanh các trung tâm thương mại lớn, đến cửa hàng flagship của M&S để tăng sự hiện diện trên mạng xã hội, hoặc là ở nhà thiết kế trang sức mới.

Dù là người sáng lập thương hiệu xa xỉ nhẹ M&S, thật ra tất cả vẫn là tài sản của nhà họ Tô. Cô chỉ là người đại diện cho cái tên, cộng thêm nền tảng học vấn đẹp mắt. Thi thoảng thiết kế vài món trang sức, giao cho nhân viên nghiên cứu và sản xuất. Dù bán không được thì cũng chẳng sao, Tô gia sẽ bù lỗ.

Chuyên ngành cô học chính là thiết kế trang sức. Tốt nghiệp từ Học viện Mỹ thuật hàng đầu Paris, cô tuyệt đối không phải là một “bình hoa di động”. Các thiết kế của cô, phần lớn đều bán rất chạy.

Chỉ là bản thân cô lại không có nhiều đam mê với nghề này. Nếu không phải cha mẹ nhắc đi nhắc lại, cô cũng chẳng buồn động tay thiết kế làm gì.

Mấy hôm trước, mẹ cô – bà Sài Tình – gọi điện:

“Miên Miên, năm sau là Valentine đấy, đừng quên nhé. Bây giờ con có thể bắt đầu lên ý tưởng rồi. Ngày mai M&S sẽ ra mắt bộ trang sức do con thiết kế với chủ đề 'Vĩnh hằng'.”

“Vâng ạ.”

“Mẹ thấy trên Weibo, con và cậu nhóc minh tinh đó cũng khá thân thiết, đúng là hiếm có. Nhớ duy trì nhé.”

“Vâng.”

“Kết hôn đã hơn một năm rồi, con nên bắt đầu suy nghĩ chuyện có con đi là vừa.”

“Vâng, mẹ. Con sẽ suy nghĩ.”

Cúp máy, Tô Miên thở phào một hơi.

Cuộc đời suy cho cùng chính là chuỗi những lần thỏa hiệp không dứt. Thỏa hiệp càng nhiều, về sau cũng dần trở nên chai sạn.

Không chỉ là chuyện lấy Tần Minh Viễn, mà ngay từ việc học đại học cũng đã là một sự thỏa hiệp rồi.

Năm mười tám tuổi tuổi, sau khi thi đại học xong, cô chỉ kém thủ khoa toàn tỉnh có hai điểm.

Cô đã đăng ký vào trường đại học hàng đầu trong nước, chọn ngành sinh học. Khi nhận được thông báo trúng tuyển, cô vui mừng trở về báo tin.

Bà Sài Tình cầm thư báo trúng tuyển lên nhìn, đặt xuống bàn, mỉm cười nói với cô: “Miên Miên giỏi lắm, nhưng ba mẹ đã chuẩn bị cho con một lựa chọn tốt hơn.”

Tô Kiến Siêu – ba cô – chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Lựa chọn này mới phù hợp với con gái nhà họ Tô.”

Quý bà Sài Tình mỉm cười nói: “Đây là học viện nghệ thuật hàng đầu, con học ở đây sẽ được tiếp cận nền giáo dục nghệ thuật tốt nhất. Sau khi tốt nghiệp, công ty của gia đình sẽ giúp con tự lập một thương hiệu trang sức. Con sẽ trở thành nhà thiết kế trẻ tài năng, đây là con đường mà ba mẹ đã chuẩn bị cho con.”

Tô Miên hơi mở miệng, không biết nói gì:
“Con…”

Tô Kiến Siêu – ba cô, nhìn cô rồi nói:
“Sao lại thất thần vậy? Không cảm ơn mẹ con à? Chính mẹ con đã lo nghĩ hết lòng cho tương lai của con đấy.”

Sài Tình vẫn mỉm cười nhìn con gái mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc