Vừa đến Không Thiên khách sạn, Trần Thiên Minh liền lập tức dẫn ŧıểυ Hồng đến ngồi vào bên cạnh bàn cơm, sau đó gọi Lâm Quốc tới.
“Anh Minh, anh muốn ăn gì?” Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh mang tới một cô gái, hắn cũng khôn khéo mà tiến về phía trước tiếp đón.
“Quốc, nhanh đi, mau chuẩn bị điểm tâm ngon cho anh, hai người ăn, nàng đã đói bụng lắm rồi.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào ŧıểυ Hồng.
“Được, em lập tức đi ngay.”Lâm Quốc thấy bộ dáng sốt ruột của Trần Thiên Minh lập tức đáp ứng, nhanh chóng chạy đi.
“Anh, hình như anh cùng người của khách sạn này rất thân thiết.” ŧıểυ Hồng thấy Trần Thiên Minh nói chuyện với Lâm Quốc như vậy, mỉm cười nói.
Đúng vậy,đó là bạn của anh , hắn là giám đốc nơi này, một lúc nữa anh giới thiệu cho em biết, em trước tiên hay uống chén trà, cho ấm dạ.” Thiên Minh đưa cho ŧıểυ Hồng một ly trà , nói.
“Đến rồi, anh Minh, toàn bộ ở đây.” Lâm Quốc chỉ vào thức ăn nói với Trần Thiên Minh.
Để có thể nhanh một tý, vừa rồi hắn dặn dò phòng bếp làm nhanh lên một chút, không tới một lúc đã xong xuôi.
“Quốc, đây là em gái nuôi của anh tên là Trịnh ŧıểυ Hồng.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào Tiêu Hồng, lại nói tiếp: “ ŧıểυ Hồng, đây là bạn của anh, tên là Lâm Quốc, em gọi anh Quốc là được rồi.”
“Anh Quốc, chào anh.” ŧıểυ Hồng hơi gật đầu hướng về phía Lâm Quốc mỉm cười, bạn của Trần Thiên Minh cũng là bạn của nàng.
“ŧıểυ Hồng, chào em, được rồi, vì mừng ngày hôm nay anh quen biết em, hôm nay hai người ăn tôi mời khách không lấy tiền.” Lâm Quốc ra vẻ hào phóng mà lấy lòng Tiêu Hồng.
“Không lấy tiền, thật ư?” ŧıểυ Hồng vừa nghe Lâm Quốc nói không lấy tiền, không tin mà hỏi lại.
“Thật mà, anh cùng anh Minh quan hệ không tầm thường, cho nên càng nên mời em ăn một bữa cơm, dù sao chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt, muốn mời em dùng cơm.” Lâm Quốc vừa lại cười một cái, dù sao mời hay không mời đều là do Trần Thiên Minh thanh toán, không bằng mình nói cho dễ nghe, để cho mình chiếm được chút tiện nghi.
“Anh Quốc, anh thật là tốt, rất cảm ơn anh.” ŧıểυ Hồng cũng cao hứng, vốn nghĩ rằng hôm nay Trần Thiên Minh sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng không ngờ bây giờ ăn cơm lại không mất tiền.
“ŧıểυ Hồng, em xem thể diện em cũng lớn đấy chứ, ngay cả cậu Quốc cũng mời em ăn cơm.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa hung hăng trừng mắt mà liếc Lâm Quốc một cái, trước kia là mình coi nhẹ Lâm Quốc rồi, tưởng rằng hắn là một người thành thật, nhưng ai ngờ, hắn so với con thỏ còn khôn hơn, biết sử dụng tiền của mình để lấy lòng người khác.
“Đâu có, đâu có.” Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh hai con mắt bất thiện, vội vàng nói với ŧıểυ Hồng: “ŧıểυ Hồng, em cứ từ từ ăn, anh đi có việc.” Nói xong nhanh chóng lẩn đi.
“Ca ca, anh ăn đi.” ŧıểυ Hồng thấy Trần Thiên Minh nhìn Lâm Quốc, tưởng rằng hắn cảm kích Lâm Quốc, vì vậy nói.
“Đúng vậy, dù sao cũng là người khác mời, chúng ta cứ ăn không cần kiêng nể.” Trần Thiên Minh giục ŧıểυ Hồng bắt đầu ăn.
Ăn một lúc, một người đàn ông đi tới bên người Trần Thiên Minh nói với hắn: “Trần đại ca, anh ở nơi này ăn cơm?”
Trần Thiên Minh ngẩng đầu vừa thấy Thái Đông Phong vội vàng nói với hắn: “Thái huynh đệ, cậu cũng tới ăn cơm, đến đây, cùng ăn với chúng tôi đi!”
“Làm vậy sao được , không tiện lắm?”Thái Đông Phong vừa nói vừa ngồi bên cạnh Trần Thiên Minh, giả bộ nói.
“Không sao, anh sẽ lập tức gọi người tiếp tục đưa thêm đồ ăn.” Trần Thiên Minh nói xong, liền gọi phục vụ viên mang thêm đồ ăn.
Thái Đông Phong liếc nhìn ŧıểυ Hồng bên cạnh Trần Thiên Minh, tròng mắt sáng lên, hắn nói với Trần Thiên Minh: “Đây là, ŧıểυ mỹ nữ xinh đẹp này là em gái của anh ư?”
“Ồ, là em gái nuôi của anh.”Trần Thiên Minh cũng không biết nên nói thân phận ŧıểυ Hồng như thế nào, quyết định nói là em gái nuôi của mình , dù sao mình nói như vậy người khác cũng không có cách nào tìm hiểu được.
“Em gái, em tên là gì?” Thái Đông Phong chăm chú quan sát bộ ngực của ŧıểυ Hồng, hai con mắt lại càng sáng hơn. Bởi vì hắn nhìn ra một ŧıểυ mỹ nữ như ŧıểυ Hồng, nếu như qua hai năm nữa, nhất định trở thành một đại mỹ nhân, hắn nghĩ thế nào cũng không ra thằng cha Trần Thiên Minh này có thể câu dẫn được một ŧıểυ ŧıểυ cô nương xinh đẹp như vậy từ nơi nào .Xem nɠɵạı hình cùng dáng dấp của nàng, lập tức có thể nhận ra nàng là một cô bé chưa từng trải qua mùi đời.
“ŧıểυ Hồng, em gọi là anh Thái nha, hắn cũng là một người bạn của anh.”Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng có chút thẹn thùng vì thế nói với nàng.
“Anh Thái, chào anh, em gọi là ŧıểυ Hồng.” ŧıểυ Hồng nghe Trần Thiên Minh nói Thái Đông Phong là bạn của hắn, nên nàng cũng không cảm giác được ánh mắt Thái Đông Phông nhìn mình có cái gì khác thường. Bởi vì, nàng nghĩ rằng Trần Thiên Minh là một người tốt vậy thì bạn của hắn nhất định cũng là người tốt.
“ŧıểυ Hồng, em là học sinh sao?”Thái Đông Phong vừa nhìn ŧıểυ Hồng vừa làm bộ quan tâm hỏi.
“Vâng, em là học sinh cấp ba.”ŧıểυ Hồng gật gật đầu nói.
“Em học ở đâu?”Thái Đông Phong cuối cùng cũng hỏi đến chuyện mình muốn biết nhất, hắn dự định một ngày nào đó dành thời gian đi tìm ŧıểυ Hồng. Hắn nghĩ rằng tuổi trẻ đẹp trai lại có tiền như hắn, muốn cưa đổ một cô gái như ŧıểυ Hồng thì thật là dễ như trở bàn tay.
“Em…” ŧıểυ Hồng vừa định nói, Trần Thiên Minh lập tức liền cắt đứt câu nói của nàng: “Thái huynh đệ, thức ăn đã tới, chúng ta mau ăn thôi, để nguội ăn không ngon.” Bởi vì Trần Thiên Minh sợ ŧıểυ Hồng nói nàng học ở trong ngôi trường mà chính mình là giáo viên, vậy Thái Đông Phong nhất định sẽ liên tưởng đến điều gì đó.
“Được, được, chúng ta ăn thôi.” Thái Đông Phong thấy Trần Thiên Minh cắt dứt ŧıểυ Hồng trả lời mình, có chút tức giận, nhưng hắn không biểu lộ ra bên ngoài, ngược lại mỉm cười với Trần Thiên Minh,gắp thức ăn cho Trần Thiên Minh, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Bởi vì, Thái Đông Phong rảnh rỗi, liền nghĩ đến việc dạo chơi khách sạn của Trần Thiên Minh, xem có thể hay không lại từ miệng Trần Thiên Minh tìm hiểu thêm được điều gì. Không ngờ, hắn thật sự gặp được Trần Thiên Minh.
“Thái huynh đệ, ngày đó cậu đáp ứng giúp anh việc đó, thật phiền toái cho và cực khổ cho cậu.”Trần Thiên Minh sợ ŧıểυ Hồng nghe được cho nên hắn nói nhỏ bên tai Trần Thiên Minh.
“Không có gì, ngày đó em đưa ŧıểυ Trữ trở về, em đã kể với nàng về anh, hơn nữa ở trước mặt nàng nói tốt cho anh rất nhiều.” Thái Đông Phong cũng nhỏ giọng nói vào tai Trần Thiên Minh.
“Thật vậy ư?” Trần Thiên Minh nghe Thái Đông Phong như vậy hai mắt tỏa sáng, cao hứng mà nói: “ŧıểυ Trữ, nàng trả lời như thế nào?” Bây giờ Trần Thiên Minh nếu không phải tý nữa phải đưa ŧıểυ Hồng về, hắn thật muốn ngay lập tức đi tìm ŧıểυ Trữ.
“Nàng cũng không nói gì thêm. Nhưng mà , tâm lý phụ nữ rất khó đoán, có khi nàng thích anh cũng không nhất định sẽ biểu lộ ra trên khuôn mặt của mình.” Thái Đông Phong tiếp tục tung hỏa mù, không nói rõ ràng với Trần Thiên Minh.
“Đúng,đúng vậy,vẫn là Thái huynh đệ kiến thức sâu rộng, cậu giúp anh cái này, ngày nào đó anh mời cậu ăn cơm.” Trần Thiên Minh cao hứng mà nói với Thái Đông Phong.
“Ăn cơm hay không ăn không quan trọng, ai bảo em với anh rất hợp ý, nếu em không giúp anh thì ai sẽ giúp anh đây. Hơn nữa, em không muốn ŧıểυ Trữ trở thành bạn gái của người khác, không thể tin tưởng bọn họ.” Thái Đông Phong nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ nam nhân thành thật như anh không nhiều lắm.” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng mà cảm thán. Dù sao hắn cũng không sợ việc khoe khoang khoác lác, muốn theo đuổi phụ nữ thì da mặt phải dày, phải có dũng khí, thủ đoạn tàn nhẫn. Vì theo đuổi ŧıểυ Trữ, hắn không sợ khó khăn, cũng không sợ tốn kém.
“Ha ha.” Thái Đông Phong cũng không phản đối, ha ha cười một tiếng, xem như đáp lại Trần Thiên Minh.
Sau khi xong cơm nước, Trần Thiên Minh lại cùng Thái Đông Phong tán dóc vài câu, sau đó liền cùng Thái Đông Phong nói lời từ biệt, đưa ŧıểυ Hồng về nhà.
“Anh, hôm nay làm cho anh tốn kém nhiều tiền như vậy...” Ở trên xe ŧıểυ Hồng xấu hổ nói với Trần Thiên Minh.
“Nha đầu ngốc, có gì mà ngại ngùng , tiền của anh là để cho em dùng mà?”
Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng ngoan như vậy, lại càng thương yêu.
“Thật vậy ư?” ŧıểυ Hồng không tin.
“Thật mà.”Trần Thiên Minh nói.
“Anh, anh đối với em thật tốt.” ŧıểυ Hồng đỏ mặt thùng. Vừa rồi ŧıểυ Hồng nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, cho rằng lúc này Trần Thiên Minh đang bày tỏ tình cảm mới mình. Bởi vì, nàng cũng có xem một số ŧıểυ thuyết tình yêu, bên trong cũng có tình tiết như vậy, diễn viên nam thường xuyên mua quà tặng diễn viên nữ, sau đó diễn viên nam sẽ nói tiền hắn kiếm được là để diễn viên nữ tiêu dùng. Vừa rồi Trần Thiên Minh biểu lộ, hoàn toàn ăn khớp với cách bày tỏ trong ŧıểυ thuyết, nàng có thể không đỏ mặt thẹn thùng sao? Có thể không vui mừng sao?
“Ha ha, điều đó là đương nhiên, điều đó là đương nhiên.” Trần Thiên Minh cũng không ngờ ŧıểυ Hồng lại nghĩ nhiều như vậy, hắn vừa lái xe vừa lớn tiếng trả lời.
“Anh, em cảm thấy người bạn kia của anh, anh Thái nhìn em có chút kì lạ.” ŧıểυ Hồng nói với Trần Thiên Minh cảm giác của bản thân, về phần cái gì kì lạ, nàng cũng không thể nói ra, nhưng dựa vào trực giác của một cô gái, nàng cảm thấy không hợp lý.
“Có cái gì rất kì quái, người ta thấy em là mỹ nữ, sau đó tiếp tục nhìn thêm vài lần. Em xem, không phải Quốc sau khi thấy em cũng mời em dùng cơm sao?” Trần Thiên Minh không cho là đúng, hắn cho rằng ŧıểυ Hồng chỉ khéo lo bò trắng răng, Thái Đông Phong người ta là ông chủ trong thành phố, đã có bạn gái rồi, làm sao có thể coi trọng nàng một ŧıểυ nha đầu chứ? Hơn nữa ŧıểυ Hồng cũng quá nhỏ, mới mười sáu tuổi, từ đầu đến cuối là hai thế giới khác nhau.
“Anh, điều đó không giống vậy, em cảm thấy anh Quốc là người rất tốt, anh ấy nhìn em, em cảm giác được anh ta xem em như em gái, không có gì đặc biệt.Về phần anh Thái kia nhìn em, em thật sự có cảm giác rất rất kì quái.” ŧıểυ Hồng lắc đầu, thật ra là do ŧıểυ Hồng chưa bước ra xã hội, nên không biết ánh mắt như vậy của Thái Đông Phong là ánh mắt gì, hiện nay trong xã hội gọi đó là ánh mắt sắc lang.
“ŧıểυ Hồng, em vẫn còn nhỏ nên không hiểu, anh xem hôm nay em rất mệt mỏi, không nên suy nghĩ lung tung, để anh đưa em về nhà nhé!” Trần Thiên Minh đã chạy xe vào trong trấn, hắn biết nhà ŧıểυ Hồng ở đâu, đang muốn đi đến nhà nàng.
“Anh, anh đừng chạy đến nhà của em, trước tiên đi đến phòng của anh, em tự nhiên có nhiều quần áo như vậy, em sợ mẹ em sẽ hỏi quần áo này em lấy ở đâu ra.” ŧıểυ Hồng vội vàng nói với Trần Thiên Minh.
“Vậy cũng được, chúng ta về trường học trước.” Trần Thiên Minh nghĩ lại, cũng cảm thấy là nếu như ŧıểυ Hồng đem một lượng quần áo giá trị 1000 đồng cứ thế đưa về nhà , chắc hẳn mẹ nàng sẽ hoài nghi, đến lúc đó đem mình khai ra, như vậy thật không tốt, dù mình có nhảy xuống sông cũng không sạch tội được.
Trần Thiên Minh lái xe trở về trường học, ŧıểυ Hồng lập tức đem toàn bộ quần áo hôm nay đã mua tiến vào trong phòng Trần Thiên Minh.
“ŧıểυ Hồng, hiện tại làm sao bây giờ?” Trần Thiên Minh lo lắng hỏi ŧıểυ Hồng.
“Em đưa một món đồ trở về, một tuần lấy một món, mẹ em sẽ không hoài nghi. Hơn nữa, em cũng có tiền tiêu vặt của mình, đôi khi em cũng tự mua quần áo cho mình, cho nên nếu không đem toàn bộ quần áo đưa về , mẹ em sẽ không hoài nghi đâu.” ŧıểυ Hồng nghĩ lại, nói.
“Vậy là tốt rồi, không nghi ngờ là được.” Trần Thiên Minh gật đầu, vẫn là ŧıểυ Hồng cẩn thận, nếu là chính mình, sẽ không nghĩ ra biện pháp như vậy. Nhưng mà, mình và ŧıểυ Hồng cũng không có làm ra điều gì, chỉ là tặng nàng vài món quần áo,như thế nào lại giống như đang trộm tình. Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ.