“Em gái anh là lần đầu tiên dùng thứ này, không có thứ khác, một món làm sao mà đủ được, không tắm rửa ư? Hôm nay tắm rửa, ngày mai mặc cái gì?” Cô gái trừng mắt nhìn cái tên ngu ngốc Trần Thiên Minh một cái , hơi tức giận nói.
“Ặc, đúng như vậy, nếu không phải cô nhắc nhở tôi, suýt nữa thì tôi quên, được rồi, bán cho tôi mười tám cái.” Trần Thiên Minh hào phóng nói với cô gái giống như những điều mình đã đọc trong ŧıểυ thuyết, tốt nhất là bảy màu sắc, mỗi ngày đổi một cái, mỗi một các màu sắc khác nhau, vừa vặn một tuần.
“Cái gì? Anh mua mười tám cái?” Cô gái lại nhìn Trần Thiên Minh kêu lên.
“Thế nào? Lại có vấn đề gì ư?” Trần Thiên Minh nói.
“Đương nhiên, em gái anh bây giờ còn nhỏ, nàng còn tiếp tục lớn lên nữa, như vậy kích thước sẽ thay đổi.” Cô gái lại giáo huấn Trần Thiên Minh.
“Vậy thì, vậy cô bảo nên mua ít hay nhiều, số lượng bao nhiêu?” Trần Thiên Minh hết cách, nói thật mình đi mua thứ này là một việc khó khăn, làm sao biết mua ít hay nhiều, số lượng bao nhiêu? Lại không phải mình sử dụng?
“Anh trước tiên nên mua sáu cái, hẳn là đã đủ dùng, nếu như không đủ anh lại đến đây mua.”
Cô gái vừa nói vừa tính toán, không ngờ là nàng ta vẫn còn cố gắng làm ăn.
“Được, thì sáu cái, cô gói lại cho tôi.” Trần Thiên Minh nghĩ lại, nói.
“Từ từ.” Cô gái lại nói tiếp.
“Cái gì? Còn có cái gì không ổn sao? Bà cô của tôi ơi, cô nói liền một lần thôi, cô bảo tôi làm thế nào? Là lên núi đao hay xuống biển lửa cô hãy nói một lần thôi!” Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ kêu lên.
“Anh mua những nhưng thứ đó làm sao biết em gái anh sẽ thích hay không? Anh để cho cô ấy tự chọn, dù sao bây giờ nàng cũng đang ở đây.” Cô gái vừa nói vừa kéo ŧıểυ Hồng đi tới lựa chon nịt ngực.
“Đúng, đúng, lời cô nói không sai.” Lần này Trần Thiên Minh không nói lời nào, hắn đứng ở bên cạnh nhìn sang nơi khác. Đột nhiên, hắn nhìn sang phía lần trước đã giúp chị Yến cùng Lưu Mỹ Cầm hai nàng mua tình thú nội y, phát hiện phía trước có nịt ngực tình thú nội y xinh đẹp mê người, cùng với mấy người chị Yến giống nhau, chỉ là màu sắc khác nhau mà thôi. Trần Thiên Minh nhìn qua thấy kích thước cỡ 36, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Cô gái thanh tú kia cũng kích thước này.
Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn qua bộ ngực đầy đặn của cô gái, nuốt nước miếng, đột nhiên giật mình.
“Anh, em đã chọn được.” ŧıểυ Hồng lặng lẽ tới bên người Trần Thiên Minh nhỏ giọng mà nói. Hôm nay, có lẽ là lần đầu tiên ŧıểυ Hồng đến mua thứ này, mặc dù nàng hơi ỷ lại vào Trần Thiên Minh, nhưng mà nàng vẫn rất xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Minh.
“Mua được rồi ư? Đúng rồi, ŧıểυ Hồng, em xem em có thích quần áo nào không, mua hai bộ nhé! Dù sao cũng là anh trả tiền mà.” Trần Thiên Minh nhìn quần áo ŧıểυ Hồng đang mặc trên người, mặc dù nhìn vẫn còn mới nhưng hắn liếc qua cái là nhận ra đây là đồ rẻ tiền ngoài phố.
Một ŧıểυ mỹ nữ như ŧıểυ Hồng nên mặc quần áo đẹp như vậy nhìn nàng mới càng xinh hơn.
“Em, em không cần.” ŧıểυ Hồng nhìn thấy quần áo mới toanh ở phía trước,ánh mắt sáng lên, nhưng nàng lại lắc đầu, không muốn Trần Thiên Minh tốn nhiều tiền như vậy
“Em gái , em sợ cái gì, dù sao cũng là anh của em trả tiền, tới đây, chị mang em đi.” Cô gái hảo tâm kéo ŧıểυ Hồng đi tới khu quần áo, bởi vì nếu như là nàng giới thiệu được người đến mua thì nàng được hưởng phần trăm lợi nhuận cho nên mới nhiệt tình như vậy. Hơn nữa, nàng cũng nhìn vừa mắt nữ hài ŧıểυ Hồng ngoan ngoãn này.
Một lát sau, cô gái giúp ŧıểυ Hồng đưa hai túi quần áo trở lại.
“Tiên sinh, anh mang đủ tiền chứ? Số quần áo này cũng phải tới một ngàn đồng.” Cô gái nhìn Trần Thiên Minh cố ý nói, dường như nàng muốn nhắc nhở Trần Thiên Minh điều gì đó.
“Ok, không thành vấn đề. ŧıểυ Hồng, đi thôi, chúng ta đi trả tiền.” Trần Thiên Minh tiếp nhận hai túi quần áo từ cô gái ôn nhu nói với ŧıểυ Hồng.
“Anh, em không cần nhiều quần áo như vậy, đắt quá, đến một ngàn đồng.” ŧıểυ Hông lắc đầu, muốn lấy một ít quần áo bỏ ra.
Trần Thiên Minh nhìn ŧıểυ Hồng ngoan ngoãn này, trong lòng cảm khái, thật là một cô bé biết nghe lời. Nhưng mà ŧıểυ Hồng càng như vậy, hắn càng phải mua cho ŧıểυ Hồng. Hắn bây giờ cũng không biết đối với ŧıểυ Hồng có cảm xúc gì, là sư phụ đối với đệ tử, hay là anh trai với em gái, hay là tình cảm khác đây.
Trần Thiên Minh mặc kệ ŧıểυ Hồng có muốn hay không, hắn kéo ŧıểυ Hồng đi đến quầy trả tiền: “ŧıểυ thư, phiền cô giúp tôi tính toán chỗ này hết bao nhiêu?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đem chỗ quần áo mới mua đặt toàn bộ lên quầy.
“Được, anh chờ một tý.” Cô gái trông quầy ôn nhu mỉm cười với Trần Thiên Minh sau đó nhận lấy số quần áo nhanh chóng tính toán.
Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt bất an của ŧıểυ Hồng nhìn nàng mỉm cười, sờ sờ đầu nàng, an ủi nói: “Cô bé ngốc, không tốn bao nhiêu đâu, em lo lắng cái gì? Anh có rất nhiều tiền, anh còn chưa tặng em vật gì, hôm nay coi như là tặng cho em mà!”
ŧıểυ Hồng nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, ánh mắt của nàng mới giãn ra một chút.
“Tiên sinh, tổng cộng là 1968 đồng.”Âm thanh ôn nhu của cô gái kia lại vang lên.
“Cái gì? Gần hai ngàn đồng?” ŧıểυ Hồng vừa nghe sắc mặt lập tức biến đổi, nàng sốt ruột nói: “Vừa rồi chị kia không phải là đã nói rằng chỉ khoảng một ngàn đồng thôi sao? Tại sao lại gần hai ngàn đồng.” ŧıểυ Hồng càng nói càng cấp bách, dường như sắp khóc.
“Cô bé, chị thật sự không có tính sai, nếu không hai người có thể tính toán lại.” Cô gái trông quầy nghe ŧıểυ Hồng nói như vậy, vội vàng đứng lên nói lời giải thích.
“Không sai, không sai, ŧıểυ Hồng, anh cũng mua một ít quần áo, của em một ngàn đồng, của anh cũng một ngàn đồng, tổng cộng đúng là như vậy.”Trần Thiên Minh cười nói với ŧıểυ Hồng.
“Ồ, thì ra là như vậy, em còn tưởng rằng chị vừa rồi gạt em!” ŧıểυ Hồng nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, lòng nàng mới buông lỏng xuống.
“ŧıểυ thư, tiền của cô đây.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa lấy tiền từ trong ví ra đưa cho cô gái trông quầy.
Cô gái trông quầy tính toán lại một chút, sau đó lấy tiền lẻ cùng quần áo đưa cho Trần Thiên Minh: “Cảm ơn tiên tinh, hoan ngênh lần sau lại đến.”
Trần Thiên Minh đem túi quần áo để lên xe, vào trong xe đột nhiên quay mặt nói với ŧıểυ Hồng: “ŧıểυ Hồng, em ngồi ở đây, anh có chút đồ để quên trong cửa hàng, lập tức sẽ trở lại.”
ŧıểυ Hồng vừa nghe Trần Thiên Minh nói để quên đồ trong cửa hàng, cũng lo lắng, nàng vội vàng nói: “Anh, anh đi nhanh đi, em ở đây chờ anh.”
Trần Thiên Minh dường như ở phía sau lấy ra từ trong túi vật gì đó, sau đó đóng cửa xe chạy nhanh vào cửa hàng.
Hắn vừa chạy vào khu vực nội y vừa nãy, chỉ thấy cô gái thanh tú vừa rồi đang kiểm kê lại quần áo “Mỹ nữ, chào cô.”
Cô gái vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Thiên Minh, khó hiểu hỏi Trần Thiên Minh: “Tiên sinh, sao vậy? Có chuyện gì ư?”
“Đúng rồi, tôi lần trước có nói tặng cô món quà,nhưng mà bởi vì không mang theo tiền, hôm nay vừa lúc tôi mang đủ tiền đến, cho nên tặng cô.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa đem áo ngực tình thú nội y màu tím mới mua cho cô gái.
“Điều này, điều này làm sao được? Món quà này quá đắt tiền, tôi không dám nhận.” Cô gái kia còn nghĩ rằng Trần Thiên Minh nói giỡn, không ngờ hắn lại làm thật. Vì vậy nàng vội vàng lắc đầu ,xua tay không chịu nhận. Dù sao cũng là một món đồ xấp xỉ một ngàn đồng, hơn nữa lại là tình thú nội y.
“Không sao,cô cứ việc nhận đi, là của tôi cảm ơn cô, cảm ơn cô hôm nay giúp em gái tôi chọn quần áo, nếu không có lời cô, hôm nay tôi cũng không biết phải làm sao?” Trần Thiên Minh thấy cô gái không chịu nhận, không còn cách nào đành phải nói ra lý do tặng cho nàng.
“Đây là chức trách của tôi, tôi cũng không giúp anh điều gì.” Cô gái vẫn còn không chịu nhận tình thú nội y mà Trần Thiên Minh tặng.
“Dù sao tôi cũng đã mua, không thể trả lại, cô xem làm sao bây giờ!” Trần Thiên Minh thấy ŧıểυ Hồng vẫn còn trong xe chờ hắn, cho nên hắn cũng không cùng cô gái nói thêm nữa, hắn đem nịt ngực để ở bên cạnh, liền đó chạy ra ngoài.
“Anh, anh có tìm được đồ để quên không?” ŧıểυ Hông thấy Trần Thiên Minh quay lại, quan tâm hỏi thăm.
“Tìm được rồi,anh thật sự là kẻ đãng trí” Trần Thiên Minh nhìn ŧıểυ Hồng cười cười, nói.
“Tìm được là tốt rồi, sau này phải chú ý hơn.” ŧıểυ Hồng cũng mỉm cười, nói.
“Đi thôi, ŧıểυ Hồng, anh mang em đi chơi phố, sau đó giữa trưa anh mời em đi ăn cơm, cơm nước xong anh sẽ đưa em về nhà.” Trần Thiên Minh nghĩ ŧıểυ Hồng cũng chưa từng tới Huyền thành, nên mang nàng đi chơi du ngoạn chơi đùa, sau đó đưa nàng đến Không Thiên khách sạn ăn cơm.
“Thật chứ? Vậy anh đưa em đến công viên em còn chưa được tới công viên!” ŧıểυ Hồng ở trong xe cực kì hưng phấn kêu lên.
Trần Thiên Minh nhìn thấy bộ dáng ŧıểυ Hồng vui vẻ như vậy trong lòng cảm thấy chua xót. Nhà ŧıểυ Hồng ở trong trấn, đáng lẽ gia cảnh không khó khăn, nhưng mà bởi vì cha nàng trước kia bài bạc cho nên mới làm cho cuộc sống của nàng trở thành như vậy. Một người đi dạo chơi công viên dễ dàng hài lòng,cao hứng như vậy. Mà cũng không phải là đứa bé ba tuổi, nàng đã là một cô bé mười sáu tuổi nhưng còn chưa được đi tới công viên. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh cảm thấy hôm nay nên làm cho ŧıểυ Hồng đi chơi vui vẻ một chút.
Vì vậy, Trần Thiên Minh dẫn ŧıểυ Hồng đi dạo công viên, sau đó lại lái xe tại quảng trường rộng rãi một vòng, đi một lượt qua hết tất cả các đường phố của Huyền thành.
“ŧıểυ Hồng, cảm thấy Huyền thành như thế nào?” Trần Thiên Minh nhìn ŧıểυ Hồng vẫn đang liên tục tươi cười, nói. Hắn thấy ŧıểυ Hồng như vậy cảm thấy bản thân cũng rất hài lòng. Thời gian đến trường là để làm việc, thời gian làm việc là để kiếm tiền, bây giờ lại càng không có lúc nào rảnh rỗi. Không ngờ, đi chơi cũng có thể dễ dàng làm người ta hài lòng.
“Rất đẹp, so với trấn của chúng ta đẹp hơn nhiều.” ŧıểυ Hồng cao hứng mà nói. Lúc này, từ lúc đi dạo phố cho đến giờ nàng không ngừng cười. Xem ra, hôm nay nàng rất vui vẻ.
“Cô bé ngốc, thành phố so với Huyền thành còn đẹp hơn! Sau này, em lớn lên, lúc đó vào học trong thành phố. Nơi này mới thật sự gọi là đẹp!” Trần Thiên Minh nói với ŧıểυ Hồng. Kì thật hắn nghĩ tỉnh thành nơi dạy học lúc này so với trong thành phố lại càng đẹp hơn.
“Được, anh, sau này em sẽ thi vào thành phố, tha hồ mà thưởng thức vẻ đẹp nơi thành thị.” ŧıểυ Hồng vừa nói vừa say mê.
“Chờ em thi đỗ rồi nói sau, bây giờ em cũng không nên khoác lác như vậy.” Trần Thiên Minh trêu chọc ŧıểυ Hồng.
“Anh xem thường người ta.” ŧıểυ Hồng giống như không hài lòng, chu cái miệng nhỏ đáng yêu xinh xắn của mình ra.
“Anh đâu có xem thường em, muốn vào học ở trong thành phố không chỉ nói là được, còn cần phải cố gắng.” Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói.
“Em sẽ, em sẽ cố gắng mà.” ŧıểυ Hồng gật gật đầu, nói.
Trần Thiên Minh mỉm cười nói với ŧıểυ Hồng: “Tốt, vì để thưởng cho sự cố gắng của em, bây giờ anh mời em đi ăn cơm.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa hướng về Không Thiên khách sạn đi tới.
ŧıểυ Hồng sờ sờ bụng mình, nói : “Anh, anh không nói em cũng quên mất, em cũng đói rồi, hôm nay em còn chưa ăn sáng đâu!”
“Cái gì? Em không ăn sáng? Em cái cô bé này thật sự là làm cho người ta tức chết.” Trần Thiên Minh vừa nghe ŧıểυ Hồng nói không ăn sáng liền tức giận.