Tiêu Tiêu ngồi trên tàu điện ngầm suy nghĩ miên man, nghĩ về dụng ý của Triển Lệnh Quân khi gọi cuộc điện thoại này. Đại khái là muốn tiếp tục làm bạn với cô hay sao?
Không biết tại sao trong đầu Tiêu Tiêu lại hiện ra một câu: Em là người tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn.
Ôi... Tiêu Tiêu thở dài, mở điện thoại di động tìm một bức ảnh chụp trộm lần trước. Hôm đó Triển Lệnh Quân đến làng nghỉ mát đón cô, cô ngồi trên xe ngủ đến nửa đường thì tỉnh lại, cầm lấy điện thoại di động xem giờ, thừa dịp Triển Lệnh Quân không chú ý chụp trộm anh ta một tấm. Anh ta đang chăm chú lái xe, cái cằm đường nét đẹp đẽ được ánh mặt trời dát một lớp vàng, hai mắt như nhìn về phía trước, lại khẽ liếc về phía ống kính...
Đợi đã! Liếc ống kính?
Tiêu Tiêu giật mình ngồi lên, phóng đại bức ảnh. Dựa vào năng lực nhận thức hình ảnh không gian cực mạnh, cô hoàn toàn khẳng định hành vi chụp trộm của mình đã bị Triển Lệnh Quân phát hiện. Nhưng anh ta lại không nói gì, làm bộ không biết. Là bởi vì phong độ quý phái khắc sâu trong lòng anh ta, hay là bởi vì dung túng cho cô?
Lắc lắc đầu, Tiêu Tiêu thất vọng phát hiện, cho dù bị từ chối, mình vẫn không thể không thích anh ta, sau này phải thu lại một chút.
Bởi vì còn đang phụ trách thiết kế trang phục xuân hè, nhà thiết kế chính Tiêu Tiêu tạm thời không thể rời khỏi bộ phận may sẵn, phải xin bên cao cấp co tạm hoãn, đến lúc nào xử lí xong công việc bên này mới qua được.
Tần Á Nam và cô đã triệt để trở mặt, hai người không nói với nhau một câu nào.
Tiêu Tiêu mở máy tính, nhìn thấy phòng chat nặc danh của công ty đang thảo luận về chuyện của cô.
Nặc danh | Bọ cánh cứng: Chuyện của Tiêu Tiêu và Tần Á Nam có phải là thật không?
Nặc danh | Bọ rùa: Tặc tặc, không ngờ nhân phẩm của Tiêu Tiêu kém như vậy, từ khi học đại học đã có thể đổi bản thiết kế của bạn học. Tần Á Nam nên nói ra từ lúc phỏng vấn, nếu thế LY chắc chắn đã không nhận cô ta rồi.
Tiêu Tiêu nhìn mà tức điên người, không cần nặc danh, cứ thế vào thẳng.
Tiêu Tiêu: Đừng có mẹ nó nói xấu sau lưng người khác. Tần Á Nam, nếu mày có bằng chứng thì đưa ra, không có bằng chứng đừng có ở đây ngậm máu phun người. Khi đó vòng bán kết tao đứng đầu, mày thứ mấy tao còn không biết, chẳng lẽ tao còn phải hại mày?
Sau câu này, tất cả mọi người đều không dám nói tiếp, cả phòng chat yên tĩnh lại, rơi vào một sự yên lặng chết chóc.
Tiêu Tiêu mắng xong tinh thần lại sảng khoái. Sau khi bị bệnh, cô đã học được một kĩ năng mới gọi là Phát tiết xong lập tức hết giận . Dù sao bác sĩ Triển cũng đã nói, người nếu liên tục tức giận sáu tháng trở lên sẽ sinh bệnh nặng.
Tại sao lại nghĩ đến Triển Lệnh Quân chứ? Tiêu Tiêu thầm mắng chính mình không có triển vọng, đi xuống lầu gọi điện thoại cho giáo sư Trần.
Tiêu Tiêu, chúc mừng em giành quán quân . Giáo sư Trần vui vẻ nghe máy.
May mắn thôi thầy ạ . Tiêu Tiêu khách khí vài câu, liền hỏi đến chuyện của Tần Á Nam: Thầy biết khi đó là ai đổi bản thiết kế của Tần Á Nam không?
Khi đó chuyện rất ầm ĩ, nhà trường cũng lập tổ điều tra chuyện này. Ban đầu không điều tra ra, đều cho rằng là Tần Á Nam tự mình bịa ra. Nhưng mà mấy tháng sau có sinh viên trong hội sinh viên tố cáo, nói một cán sự trong hội có hiềm nghi, ví thế lại tái khởi động việc điều tra, cuối cùng xác nhận là một nam sinh trong hội sinh viên làm. Nhà trường cũng đã xử phạt nam sinh đó .
Giáo sư Trần vừa nhớ lại vừa chậm rãi nói, cụ thể nam sinh đó tên gì thì ông cũng không biết.
Nhưng những thông tin này đối với Tiêu Tiêu cũng đã quá đủ, cô cảm ơn giáo sư Trần, gác điện thoại, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Lương Tĩnh Dao: Dao Dao, mày biết Hách Nhân, cán sự học tập của hội sinh viên không?
Hách Nhân, cái tên để tóc vung nồi ấy hả? Không quen lắm, có chuyện gì thế? Trước kia Lương Tĩnh Dao cũng làm việc ở hội sinh viên, cơ bản mọi người đều biết nhau cả.
Chu Sảnh và hắn có một thời gian cặp với nhau mà, việc này rất ít người biết... Tiêu Tiêu tặc lưỡi: Mày hỏi thăm giúp tao xen Hách Nhân có lần nào bị xử phạt không?
Mày muốn đối phó Chu tiện nhân à? Được, để tao hỏi cho . Lương Tĩnh Dao nghe thấy tên Chu Sảnh liền hưng phấn lên, lập tức thừa nhận không nói một lời.
Tiêu Tiêu nhíu mày, nếu việc này thật là Chu Sảnh làm thì con ranh này đúng là tâm cơ quá sâu.
Tiêu Tiêu, chị ở đây à? Em đang định gửi thư cho chị . Nana ở phòng tài vụ nhìn thấy Tiêu Tiêu lập tức lên tiếng gọi.
Có việc gì thế? Tiêu Tiêu đi tới, đối với người của phòng tài vụ vẫn phải khách sáo một chút, dù sao người ta cũng phu trách tiền lương với tiền thưởng của mình.
Tiền thưởng của cuộc thi đã được gửi tới, chị muốn nhận cả cục hay chia làm ba tháng? Nana kiên nhẫn giải thích, bởi vì tiền thưởng tương đối nhiều, nhận một cục sẽ mất tương đối nhiều, Nana đề nghị chia làm ba tháng.
Bao nhiêu tiền thế? Tiêu Tiêu sáng mắt lên.
Hai trăm ngàn . Nana hâm mộ nói, hai trăm ngàn nhận một cục phải nộp thuế 45%, quá không có lợi.
Hai trăm ngàn! Tiêu Tiêu không thể không cười lên: Thế thì chia ra ba tháng đi .
Vốn còn đang chờ phát tiền thưởng thành quả để đi nạp thẻ quý, không ngờ lại có một cục tiền to rời xuống. Hai trăm ngàn, chia làm ba lần, sau khi nộp thuế vẫn còn khoảng một trăm năm mươi ngàn.
Bỗng nhiên phát tài, Tiêu Tiêu cũng không buồn chấp đám côn trùng nặc danh nói xấu sau lưng người khác kia nữa, vừa khẽ hát vừa ôm tài liệu đi lên lầu, báo cáo phòng may đo cao cấp việc nhận làm váy cho Lam Mạc Như.
Mặc dù là đơn hàng Tiêu Tiêu nhận với dnah nghĩa cá nhân nhưng bây giờ cô còn không có phòng làm việc độc lập, căn bản không có năng lực chế tạo trang phục may đo cao cấp, cho nên còn phải dựa vào LY. Lam Mạc Như cũng hi vọng chiếc váy này có thể mang danh nghĩa LY, như vậy khi truyền thông đưa tin cũng có vẻ sang chảnh hơn một chút.
Như vậy, tiền mua váy Lam Mạc Như sẽ chuyển cho công ty. Mặc dù phần lớn số tiền sẽ thuộc về công ty, nhưng phí thiết kế chia cho Tiêu Tiêu cũng tương đối khả quan, Tiêu Tiêu cũng không có gì không vui.
Chu Thái Nhiên cũng đang ở trong phòng thiết kế, nói chuyện gì đó với Adeline.
Tình hình hiện nay là như vậy, tôi hi vọng chị có thể đứng ra đặt nghi vấn . Chu Thái Nhiên vẫn bất cần đời như cũ, đôi mắt hoa đào mang nét cười lưu chuyển ánh sáng, liếc thấy Tiêu Tiêu liền vẫy tay gọi cô đến.
Chủ tịch, thủ tịch, hai người có việc thì lát nữa tôi quya lại sau . Tiêu Tiêu không muốn nghe chuyện cơ mật của công ty, cô còn chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, biết nhiều không hề có lợi.
Việc này cũng có quan hệ với cô . Trong mắt Chu Thái Nhiên lóe lên một tia lạnh lẽo: Cô đã xem tuyên bố của Paula chưa?
Ơ... Tiêu Tiêu bị hỏi cứng họng, buổi tối hôm qua vẫn rối rắm vì chuyện tỏ tình thất bại, không hề xem tin tức trên mạng, nhưng lúc này chủ tịch hỏi, cô chỉ có thể lập tức lấy điện thoại ra tìm weibo của Paula.
Paula đăng tuyên bố trên weibo chính thức, nói sự kiện lần này không có quan hệ gì với bọn họ, cuộc thi là công bằng, thể hiện sự nuối tiếc vì Diêu Tinh Châu rút khỏi cuộc thi. Bài PR này tương đối tế nhị, rõ ràng bóng gió Diêu Tinh Châu vốn nên giành quán quân, chỉ là bị người khác hãm hại, vì bảo vệ danh dự của công ty không thể không từ bỏ, cạnh khóe hạ thấp LY, ám chỉ chuyện này là trò khôi hài do thí sinh số 4 Trịnh Xuyến và LY liên thủ tạo ra.
Đúng là không biết xấu hổ! Tiêu Tiêu không nhịn được mắng một câu.
Tôi đã hẹn Trịnh Xuyến, buổi tối cô cùng tôi đi gặp cô ấy . Chu Thái Nhiên nói là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.
Tôi? Tiêu Tiêu hơi hoảng, cô chưa bao giờ cùng chủ tịch ra ngoài tham gia hoạt động xã giao.
Ờ, cô ấy chỉ đích danh muốn gặp cô, chuyện chúng tôi nói cũng có liên quan đến cô, tôi cho rằng cô cần phải đi một chuyến . Chu Thái Nhiên nói xong xua tay ra hiệu cho cô có thể lui ra, quay lại tiếp tục nói chuyện với Adeline.
Bởi vì buổi tối phải đi xã giao, kế hoạch đến Tang Du nạp thẻ của Tiêu Tiêu bị lỡ. Có điều như vậy cũng tốt, bất kể Triển Lệnh Quân nói thoải mái thế nào, cô vẫn còn có chút khó xử.
Ngồi trên chiếc xe đua Ferrari bóng lộn của chủ tịch, nhìn thân xe màu vàng sáng chói mắt, nhớ lại chiếc siêu xe màu đỏ lần trước, Tiêu Tiêu lập tức sinh ra ý nghĩ khác thường, chủ tịch và anh trai của Triển Lệnh Quân có vẻ rất giống nhau.
Nếu để cô đấu lại một trận nữa, cô có lòng tin thắng được Diêu Tinh Châu không? Chu Thái Nhiên thắt dây an toàn, liếc Tiêu Tiêu một cái.
Không có lòng tin . Tiêu Tiêu ăn ngay nói thật.
... Chu Thái Nhiên không biết nói gì, đạp ga lao vút ra ngoài. Người thường lái xe đua sẽ hoàn toàn khác kiểu lái xe chuẩn mực của Triển Lệnh Quân, chiếc xe như ngựa hoang thoát cương, Tiêu Tiêu sợ đến mức vội vàng tóm lấy tay nắm an toàn.
Xe đua dừng lại trước đèn đỏ, Chu Thái Nhiên đặt một tay trên tay lái, ánh đèn nhấp nháy chiếu vào trên mặt ông ta, không nhìn ra vẻ mặt.
Là một nhân vật nhỏ trong công ty, một năm Tiêu Tiêu nói với chủ tịch không vượt qua mười câu, lúc này quả thực có chút căng thẳng, chỉ có thể cúi đầu nhìn ngón tay mình: Nhưng mà tôi rất sẵn sàng đấu lại một trận nữa, ngôi quán quân này giành được quá uất ức, thà không nhận được còn hơn .
Chu Thái Nhiên hơi kinh ngạc nhìn về phía cô, đến tận lúc xe phía sau bấm còi giục đi mới phát hiện đã chuyển đèn xanh. Đang giờ cao điểm đi làm về, ra khỏi khu công ngêệ cao, siêu xe có xịn đến mấy cũng chỉ có thể bò như rùa theo dòng xe cộ. Chu Thái Nhiên nhìn phía trước, ngữ điệu mang vài phần hoài niệm: Cô làm tôi nhớ đến một người .
***
Nói là vì tôi ít tuổi nên nhường cho tôi? Mẹ nó chứ, giải quán quân này bố không thèm nhận nữa .
Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, anh vốn nên là quán quân mà .
Ha ha, nếu lúc trao giải bọn chúng dám nói như vậy, tôi sẽ lập tức đập cúp!
***
Ai thế? Tiêu Tiêu tò mò hỏi.
Leo... Giọng Chu Thái Nhiên hơi thấp.
Ngài đề cao tôi quá, tôi làm sao có thể so với người sáng lập được . Tiêu Tiêu cười ha ha, Leo là tên người sáng lập LY, nhà thiết kế thiên tài nổi tiếng thế giới, nghe nói năm ông ta mười sáu tuổi đã giành giải thưởng quốc tế lớn, kết quả lúc nhận giải có người nói là tiền bối nhường cho, thế là đập cúp tại chỗ: Tôi không quyết đoán được như thế, có chuyện này phải nói rõ, nếu có thi đấu lại tôi cũng sẽ không trả lại tiền thưởng .
Không cần trả . Chu Thái Nhiên bật cười: Lần này có Trịnh Xuyến và Đại Lương Sáng Thế bỏ tiền ra, chúng ta tổ chức một cuộc thi đấu giao hữu .
Trịnh Xuyến? Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc, theo thông tin của ban tổ chức thì Trịnh Xuyến là một nhà thiết kế tự do, nhưng việc bỏ thiền thuê người bắt kẻ cắt váy lại không giống như là một nhà thiết kế bình thường.
Cô ấy là con gái Trịnh Kiến Quốc .
Trịnh Kiến Quốc là chủ tịch công ty bất động sản lớn thứ năm toàn quốc. Trịnh Xuyến làm thiết kế hoàn toàn như một sở thích cá nhân, muốn mượn giải đấu lần này để rạng danh, sau đó tự mình đứng ra mở một thương hiệu trang phục, kết quả xảy ra chuyện như vậy, thật sự là quá tức giận, tuyên bố bất kể tiêu bao nhiêu tiền cũng phải cho đối phương phải trả giá.
########
Tiêu Tiêu: Tại sao anh biết em đang chụp trộm anh?
Quân Quân: Trực giác.
Tiêu Tiêu: Tại sao em không có trực giác như vậy? Nếu có trực giác như anh sẽ không sợ những kẻ cuồng chụp trộm nữa.
Quân Quân: Những kẻ cuồng chụp trộm đều biết phải tắt tiếng chụp ảnh chứ không để tiếng như em đâu.