Mở cửa đi vào, đèn trong phòng khách vẫn sáng, người phụ nữ trung niên mặc đồ ở nhà màu xanh nước biển đang ngồi trên sofa xem ti vi, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay ra nhìn: Con về rồi à .
Vâng . Triển Lệnh Quân đáp, đặt chiếc hộp nhung lên tủ giầy, cởi áo khoác ngồi xuống thay giầy.
Đây là cái gì? Người phụ nữ đi tới, tò mò nhìn chiếc hộp nhỏ thắt nơ con bướm, sợi dây màu hồng được buộc rất phức tạp, đan xen tạo thành một hình trái tim: Bạn gái tặng à?
Triển Lệnh Quân vội vã với tay cầm lấy chiếc hộp trước khi mẹ kịp chạm vào.
Thấy bộ dáng này của con trai, bà Triển không nhịn được cười: Không tồi, con cũng nên có người yêu rồi đấy .
Chuyện này nói sau đi mẹ . Triển Lệnh Quân yên lặng một lát, nói một câu rồi mím môi đi về phòng.
Nghe thấy cont rai nói như vậy, bà Triển biến sắc mặt, đi theo tới cửa phòng anh ta. Nhìn con trai cất sô cô la vào trong góc ngăn kéo, bắt đầu chậm rãi cởi áo sơ mi, bà Triển không nhịn được nói: Con cũng không còn nhở nữa, mẹ thấy dạo này tâm tình con không tồi, nếu gặp được cô gái con thích...
Triển Lệnh Quân đã cởi hai chiếc cúc áo trên cùng, nhìn mẹ một cái: Mẹ, con phải thay quần áo .
Bà Triển bất đắc dĩ đóng cửa lại, một lát sau Triển Lệnh Quân mặc bộ đồ ở nhà màu sắc sáng sủa đi ra. Chiếc áo màu lam đậm bên trên in đầy hình vuông màu vàng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy những hình vuông này còn có mũi có mắt, chính là một nhân vật hoạt họa tên là cậu bé bọt biển.
Nhìn con trai vẻ mặt lạnh lùng mặc chiếc áo cậu bé bọt biển cực kì không hợp, bà Triển lại không thể cười được, thậm chí trong mắt còn lộ ra vẻ đau xót: Lệnh Quân này, nhiều năm như vậy rồi, mẹ hi vọng con có thể thoát ra được. Dù thế nào con cũng không thể sống với anh trai con cả đời đúng không?
Bàn tay Triển Lệnh Quân đang cầm tay nắm cửa chậm rãi nắm chặt lại: COn tự có chừng mực, mẹ đừng lo lắng .
Dứt lời, anh ta mở cửa phòng bên cạnh ra.
***
Tiêu Tiêu về đến căn hộ thuê, lao đầu vào chăn, lừa mình dối người trùm chăn lên mặt.
Quả nhiên mình vẫn quá kích động, không nên đánh cược vào may mắn như vậy. Cái gì mà giành quán quân sẽ tỏ tình chứ, rõ ràng thời cơ còn chưa tới mà.
A a a a a! Tiêu Tiêu buồn bực bò lên, vò mái tóc tạo hình tỉ mỉ thành tổ quạ. Nhìn cô nàng mặt to trong gương, nhớ lại những việc làm và lời nói của mình với Triển Lệnh Quân mấy ngày nay, nghĩ thế nào vẫn thấy mình thể hiện cực kì kém cỏi. Mình có cái gì để người ta thích chứ?
Ôi, kệ nó đi, đằng nào mình cũng không xứng với anh ấy, chỉ cần đã tỏ tình là không còn gì tiếc nuối nữa rồi . Tiêu Tiêu tự an ủi chính mình, bật dậy đứng trên giường, làm bộ mình là Martin Luther King đang diễn giảng cho những người da đen nghe, dang hai cánh tay ra: Tôi có một giấc mơ, làm cho Triển Lệnh Quân trở thành người bạn đời của tôi. Mặc dù tôi xấu, tôi nghèo, còn vừa tham vừa lười, khụ khụ...
Những lời tự động viên thật sự là không nói tiếp được nữa, Tiêu Tiêu lúng túng vò đầu, lại nằm xuống chui đầu vào trong chăn. Từ nhỏ đến giờ đây vẫn là lần đầu tiên tỏ tình với người khác, vậy mà lại thất bại thảm hại, nghĩ lại vẫn thấy thật mẹ nó đáng tiếc. Những ngày không có nhan sắc quả thật không dễ sống chút nào.
Ăn năn hối hận ngủ một giấc đến bình minh, Tiêu Tiêu đánh răng rửa mặt xong, đứng trước gương lớn bơm hơi cho chính mình: Đồ U U, có cao thượng không? Có vĩ đại không? Có người nào quan tâm đến nhan sắc của bà ấy không? Chỉ cần cô cố gắng, trở thành nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, có loại trai đẹp nào mà tìm không được?
Sau khi tự động viên một hồi, Tiêu Tiêu lại đầy máu sống lại, cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị đi làm, điện thoại đột nhiên đổ chuông, người gọi hiển thị Triển Lệnh Quân .
Tay run run suýt nữa tuột tay, Tiêu Tiêu cởi chiếc giầy cao gót vừa xỏ vào chân ra, đứng chân đất trên sàn nhà, lúc này mới dám nghe điện thoại.
Em hết say rồi chứ? Giọng Triển Lệnh Quân không hề có gì khác bình thường.
Say cái gì? Tiêu Tiêu nhất thời không phản ứng lại, ngẩn ra một lát mới nhớ ra tối qua mình nói mình say sữa, lập tức lúng túng bấm đầu ngón chân xuống nền nhà: Tỉnh rồi, tỉnh rồi!
Ờ . Triển Lệnh Quân nghiêm giọng đáp, sau đó là một sự yên lặng lâu dài: Vì sao tối qua em không đợi anh trả lời đã chạy rồi?
Ơ? Tim Tiêu Tiêu lập tức nhảy lên tận cổ họng, máu dưới lòng bàn chân bị hút sạch vì tim đập tăng tốc, gan bàn chân bắt đầu trở nên bủn rủn: Thế đáp án của anh là...
Từ chối! Triển Lệnh Quân nói dứt khoát gọn gàng.
Tiêu Tiêu há miệng một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: Anh cũng không cần phải cố tình nói rõ như vậy .
Cô còn không đến mức quá ngốc, không trả lời chính là từ chối, điều này cô vẫn hiểu được.
Dù sao thẻ của em cũng đến lúc nộp tiền rồi, anh không thể để tình trạng mập mờ này ảnh hưởng đến quyết định chi tiêu của em . Triển Lệnh Quân nói vô cùng chính trực.
Tiêu Tiêu giận quá bật cười: Em biết rồi, hôm nay hết giờ làm em đến nạp tiền .
Vì có màn đối thoại dở khóc dở cười này, những khó xử khi tỏ tình thất bại cũng biến mất. Dao Dao nói không sai, gã anh họ này của cô có độc!