Tạ đa͙σ Niên nắm lấy khuôn mặt cô, nhìn chăm chú một lúc, phát hiện tuy cô say, nhưng lời nói của cô vẫn rất rõ ràng.
Trình độ uống rượu cao siêu như vậy?
Anh đến gần cô, dụ dỗ, Ngoan, ŧıểυ Yên, chúng ta cởi quần áo ra nhá.
Anh đã cứng rắn đến mức không chịu được rồi, nếu cứ tiếp tục như này thì anh sẽ sớm bệnh vì nghẹn mất.
Không được, anh bắt em uống nước.
Anh không bắt mà, làm xong em bắt anh làm gì cũng được.
Nông nô vùa mới xoay người chưa được bao lâu đã lại bị chèn ép.
Tay của Lục Yên giữ chặt mép qυầи ɭóŧ, khiến anh kéo thế nào cũng không kéo xuống được, Tạ đa͙σ Niên dứt khoát đi lấy kéo, xoẹt xoẹt mấy cái, qυầи ɭóŧ liền biến thành đống vải vụn.
Lục Yên mơ mơ màng màng, Sao lại biến mất rồi?
Nó tự biến mất. Anh tách hai bắp đùi cô và hôn xuống đó, Lục Yên co rúm người lại, kẹp chặt đầu anh lại, cái chân giãy dụa, Không được hôn, anh không được hôn.
Vẻ mặt đang bình thường của Tạ đa͙σ Niên bắt đầu thay đổi, anh cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, dỗ cô, Ngoan, cho anh hôn một cái.
Lục Yên buông một câu, Em muốn cưỡi anh.
Được. Anh nằm ngửa xuống giường, cậu em trai ngẩng cao đầu, Nào, em ngồi xuống đây.
Không phải, em muốn cưỡi ngựa, cưỡi ngựa lớn. Cô đánh anh một cái rồi xoay người đi.
Lúc này Tạ đa͙σ Niên đã hiểu ý của cô, anh dở khóc dở cười, Em muốn anh nằm xuống cho em cưỡi?
Nhanh nào.
Tạ đa͙σ Niên im lặng, anh kéo cô lại gần rồi nằm đè lên cô, Lục Yên phản kháng, Em muốn cưỡi anh, chứ không phải để cho anh làm.
Lời này đúng là khiêu chiến sức chịu đựng một người đàn ông, anh nhíu mày lại, Lục Yên đến gần anh, cố gắng mở to hai mắt ra, hai người giống như chọi gà, chỉ khác ở chỗ là thỉnh thoảng mí mắt cô lại cụp xuống, nhìn rất buồn cười, Tạ đa͙σ Niên không nhịn được cười, Được, cho em cưỡi.
Đúng là mất hết cả mặt mũi, may là không ai thấy.
Anh giả vờ nằm xuống, Lục Yên ngồi lên lưng anh, vỗ mông anh, Sao anh không chạy?
Tạ đa͙σ Niên hoàn toàn không nổi nóng, Ngựa chưa được ăn cỏ.
Lục Yên đưa tay ra trước mặt anh, Em cho anh ăn.
Anh cắn nhẹ lên tay cô, Anh không ăn cái này.
Lục Yên ngồi trên lưng anh, ma sát qua lại, Tạ đa͙σ Niên có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trên lưng.
Đúng là da^ʍ đãиɠ!
Anh di chuyển đi a.
Giọng nói ngọt ngào, trái tim của anh liền mềm nhũn, đành phải cõng cô chống đẩy lên xuống.
Đi. Cô rất vui.
Nửa người dưới cứng rắn đến phát đau, nhưng anh vẫn tiếp tục làm động tác hít đất, cũng hết cách rồi, như vậy thì cô mới nguôi giận.
Cưỡi được một lúc, Tạ đa͙σ Niên cũng đã chịu đựng đủ, Lục Yên nằm xuống giường, mở rộng hai chân, huyệt non đã ẩm ướt một mảng, Trường Canh, vào nhanh đi.
Anh nằm đè lên cô, cầm gậy thịt để trước lối vào, đâm mạnh một cái, sau đó không kiềm chế được bắt đầu điên cuồng đâm vào rút ra, hai chân của Lục Yên bị hai chân của anh chen vào giữa, tay cô nắm lấy mông của anh, Tạ đa͙σ Niên vùi đầu vào hõm vai của cô, cái mông di chuyển lên xuống theo động tác ra vào của anh.
Trường Canh giỏi quá, A ~, to...... thoải mái quá.
Cổ thả mấy hụm khí vào tai anh, khiến tai của anh cũng bị ướt.
da^ʍ đãиɠ, bắt anh đợi lâu như vậy mới cho vào.
Nói xong bóp mạnh mông cô một cái, Lục Yên kêu A một tiếng, ŧıểυ huyệt xiết chặt lấy em trai của anh.
Không được bắt nạt em......
Được, không bắt nạt em. Anh cắn nhẹ một cái vào tai cô, nhìn dáng vẻ da^ʍ đãиɠ của cô, nở nụ cười, Chỉ trêu em thôi.
Trêu chọc em, không ngừng đùa bỡn em ở trên giường, đùa đến mức khiến nước xuân của em chảy ra không ngừng.
Cửa sổ đóng, ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng, cái chăn run rẩy, ga trải giường nhăn lại theo từng động tác của hai người, Tạ đa͙σ Niên đặt tay lên tai của Lục Yên, miệng liên tục hôn cô, cột sống lưng của anh cong lên thành một đường cong đẹp đẽ, các cơ thịt trên lưng co lại rồi lại giãn ra, động tác ra vào bên dưới vô cùng mạnh mẽ, cô ở dưới bị động tác của anh làm cho ngày càng phóng túng, bức tương bên dưới xiết chặt lại, nhìn rất đáng thương.
Tư thế này quá khiến anh vào quá sâu, sâu đến mức dường như cô có thể cảm nhận được anh đi sâu vào tận linh hồn cô.
Anh lật người cô lại, nâng mông cô lên, lại tiếp tục cắm vào, Lục Yên bám lên đầu giường, cơ thể đong đưa theo động tác của anh,bộ ngực cũng lắc lư liên tục, giống như những làn sóng biển.
Cô nhíu mày lại, mở miệng nói, Không làm nữa, mệt quá.
Động tác của Tạ đa͙σ Niên chậm lại một chút, cô lại càng xiết chặt lại, cô nói, Đừng dừng lại.
da^ʍ đãиɠ! Rốt cuộc là muốn như thế nào?
Tạ đa͙σ Niên áp người xuống lưng cô, động tác ra vào càng mạnh mẽ hơn, tốc độ cũng nhanh đến mức khiến Lục Yên cảm thấy mất hết sức lực, hai tay che tai lại, Ưm........ a..... aaa......
Như vậy mới ép khô cô được, hai đùi không ngừng run lên, Trường Canh, giỏi quá... em sắp tan chảy luôn rồi.
Cô ngủ thiếp đi, Tạ đa͙σ Niên rút áo mưa ra, cảm giác như vừa trải qua một chuyện gì đó rất là nguy hiểm, bị cô chỉnh cho đến là thảm.
Anh nhéo mũi cô, Lục Yên đánh tay anh, lẩm bẩm câu gì đó, sau đó lại xoay người lại ngủ tiếp.
Anh nở nụ cười, xuống giường mặc quần áo, mặc xong đi vào phòng tắm mang một chậu nước ra ngoài lau người cho cô.
Đến tối cô mới tỉnh dậy, đầu Lục Yên nặng trĩu như bị một con khủng long đè lên, cô nhìn xuống cơ thể của mình, thấy trên người có nhiều vết đỏ, nhìn ra được bản thân đã bị anh đè ra mà ăn.
Cô tự lẩm bẩm, Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Sao anh lại là người lợi dụng lúc em gặp khó khăn?
Âm thanh truyền đến từ cuối giường, Lục Yên nhìn qua, thấy anh đang bật đèn đọc sách, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh, khiến các đường nét trên mặt trở lên dịu dàng hơn.
Anh đã tắm, trên người còn lưu lại mùi xà bông, một chân duỗi ra, tư thế thả lỏng.
Còn nói không phải.
Tạ đa͙σ Niên kéo áo lên, cho cô nhìn cánh tay bị thương của mình, Ai thảm hơn?
Lục Yên không nói gì, cô gãi đầu, Hình như là em đã làm một chuyện gì đó?
Tạ đa͙σ Niên liếc nhìn cô một cái, Đúng đấy.
Em làm gì?
Lần sau em lại uống say nữa thì sẽ biết.
Lục Yên không hiểu gì, ký ức đứt quãng, cô đứng dậy, chân mềm nhũn, ngã vào lòng anh.
Tạ đa͙σ Niên vuốt ve gương mặt của cô, hỏi, Sao vậy, còn muốn làm tiếp?
Đồ lưu manh!
Hai người xuống tầng, thấy Tạ Vân Bằng đang nằm trên ghế mây ở sảnh sau, cầm quạt hương bồ* quạt, khuôn mặt vẫn đỏ, ổng cũng say.
Hai đối thủ gặp nhau, bầu không khí liền căng thẳng hơn.
Không biết là bắt đầu từ khi nào, Lục Yên cảm thấy hình như Tạ Vân Bằng cũng không phải là người quá khó gần.
Bác trai, cháu về đây ạ.
Ừm... Trường Canh, đưa cô bé về đi.
Dạ.
Ra khỏi cửa, chân Lục Yên liền mềm nhũn, Tạ đa͙σ Niên buồn cười, anh cõng cô về, trước khi đi còn nhớ cầm bình rượu mơ cho cô. Cô đánh anh một cái, anh cầm lấy hai chân cô, lấy lại trọng tâm, bước chân vững vàng, đi vào ngõ hẻm, cả con đường đều được trải đầy hoa Thất Lý Hương.
Đêm hôm đó, cô đã mơ một giấc mơ vừa ngọt ngào vừa rất chân thật: cưỡi ngựa lớn.