Trần Lộ nhìn khuôn mặt đã đỏ lên của con trai, không nhịn được liền bật cười.
Trên bàn, hai người ăn cơm, hai người uống rượu, bầu không khí trông có vẻ kỳ lạ.
Uống xong 5 chén, đến thần tiên cũng phải có chút chếnh choáng.
Tay của Tạ Vân Bằng bắt đầu run rẩy, gương mặt của Lục Yên cũng bắt đầu đỏ bừng lên, liên tục dụi mắt, muốn nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Trời đất quay cuồng, những ngôi sao lấp lánh bắt đầu hiện lên.
Tạ đa͙σ Niên đưa cho cô một bát canh củ sen, Nào, uống một ít canh đi.
Tay Lục Yên run rẩy cầm lấy bát canh, uống mấy hụm, Tạ Vân Bằng đã không thể ngồi yên, uống nhiều chén như vậy, ông cảm thấy có chút không chịu đựng được nữa.
Trần Lộ cười cười, rót cho ông một cốc nước, xoa lưng giúp ông, Ông Tạ a, ông uống cũng phải có mức độ chứ.
Tạ Vân Bằng quay mặt qua chỗ khác, Tôi không uống nước.
Đúng là một người bướng bỉnh* a!
Hai người ở đây đều là người kiên cường.
Chờ đến lúc hai người uống cạn chén rượu thứ sáu, bàn tay đốt thuốc lá của Tạ Vân Bằng đã bắt đầu run lẩy bẩy, ông đứng dậy, cơ thể nghiêng ngả, Trần Lộ vội vàng chạy đến đỡ ông.
Còn Lục Yên thì đang chống đầu, đôi mắt cố gắng mở ra thật to, sợ rằng mình sẽ ngã.
Ai cũng không muốn thua, Lục Yên không muốn mất hình tượng, Tạ Vân Bằng cũng không muốn uy nghiêm của mình bị mất.
Không uống, tôi đi.... trông cửa hàng.
Trần Lộ buồn cười đỡ ông đi, sau khi ra khỏi phòng ăn, cả người Tạ Vân Bằng đều dựa lên người bà, giống như đứa trẻ vậy, Trần Lộ trừng mắt với ông, đỡ ông vào phòng làm việc.
Lúc nằm xuống, trong miệng Tạ Vân Bằng vẫn thì thầm, Cô nhóc, đúng là rất giỏi đó.
Trường Canh, em ngồi không vững, đỡ em với. Lục Yên vịn tay lên cổ anh, Tạ đa͙σ Niên vẫn còn tỉnh táo, anh bế ngang Lục Yên lên, Đưa em đi nghỉ ngơi một lúc cho đỡ mệt nhé?
Lục Yên mơ mơ màng màng ngoái đầu lại nhìn, Bác trai đâu? Em không thua, em vẫn còn tỉnh táo.
Tạ đa͙σ Niên nở nụ cười, anh gõ xuống đầu cô, Chắc bố anh đến nằm nghỉ ở phòng làm việc rồi.
Chết vẫn sĩ diện.
Trường Canh, em không thể chịu được nữa. Lục Yên nằm mềm trong ngực anh, Tạ đa͙σ Niên bế cô lên tầng, cố gắng ổn định bước chân, đầu Lục Yên dựa vào hõm vai của anh, thở ra một đợt khí nóng, cơ thể mềm mại ngọc ngà nằm trong ngực, khiến hô hấp của anh không được ổn định.
Cả người đều nồng mùi rượu, em đi tắm đi, anh cũng tắm luôn.
Trình độ uống rượu của Tạ đa͙σ Niên không được giỏi, hơn nữa anh không thích mùi rượu, ngay cả mùi thuốc lá cũng không thích.
Cơ thể mềm mại của Lục Yên nằm úp sấp trên người anh, nghe thấy lời anh nói, ngẩng đầu lên, nở nụ cười, tay từ chỗ bả vai của anh lần mò vào trong quần anh, cầm vật nào đó lên vuốt ve mấy cái, sau đó lại bóp hai cái.
Còn nhớ rõ ước hẹn trong đêm đi công tác không?
Anh có muốn em tắm giúp anh không ~~
Hai người đứng ở cửa, Tạ đa͙σ Niên nhìn cô, Đừng có mà làm loạn.
Lục Yên híp mắt lại bắt được môi anh, giọng nói nũng nịu, Em tắm giúp anh có được không?
Cái miệng bị anh hôn xuống, mùi rượu xông vào, vừa mạnh mẽ vừa nóng bỏng, Tạ đa͙σ Niên có chút say, anh ôm lấy eo của Lục Yên, cắn xuống vành tai của cô, hỏi cô, Tắm như thế nào?
Lục Yên nở nụ cười, mị nhãn như tơ*, đầu lưỡi lướt qua hàm răng của anh.
(*mị nhãn như tơ: ám chỉ ánh mắt mị hoặc, quyến rũ)
da^ʍ đãиɠ, uống say rồi còn muốn quyến rũ anh.
Tạ đa͙σ Niên đẩy cửa bước vào phòng, khóa chặt cửa lại, bế cô đặt xuống giường, bắt đầu cởi dây lưng, cởi quần, đến gần cô, kéo cô sát lại, Định tắm như thế nào?
Ý thức của Lục yên vẫn mơ hồ, ngẩng đầu lên cười với anh, bàn tay đặt lên quần anh, cách một lớp vải, xoa bóp gậy thịt của anh, phả hơi thở vào nó, người Tạ đa͙σ Niên run lên một cái, cách một lớp quần, Lục Yên mở miệng ngậm lấy gậy thịt, mυ"ŧ mạnh, sau đó lại nhả ra, lại dùng lực mυ"ŧ mạnh, sau đó lại nhả ra.
Cứ làm như vậy nhiều lần, cho đến khi anh không chịu được thì mới thôi.
Đầu cô dựa lên cơ bụng rắn chắc của anh, ngón tay từng chút từng chút thiêu đốt ŧıểυ Trường Canh, nói, Em còn chưa tắm, mà ŧıểυ Trường Canh đã cứng rắn muốn xông ra chiến đấu như này a. Nói xong liền vỗ nhẹ lên nó một cái, Tạ đa͙σ Niên hít vào một hơi thật sâu, nơi đó ngẩng cao đầu lên, anh cảm thấy vừa cứng vừa đau, không thể chịu được nữa.
Anh đẩy cô xuống giường, kéo phăng cái áo của cô xuống, bộ ngực đẫy đà liền hiện ra trước mắt, vừa non mềm vừa trắng mịn, anh nâng cằm của cô lên, đưa gậy thịt về phía miệng cô, Lục Yên lắc đầu liên tục, không muốn há miệng, nhưng thỉnh thoảng vẫn xấu xa đưa lưỡi ra liếʍ mấy cái.
Cô cười híp mắt lại, Ưm ~ , gương mặt đỏ bừng, cái cổ cũng đỏ, khiến người ta nhìn vào là muốn cắn.
Tạ đa͙σ Niên đổ mồ hôi, anh không đi vào miệng cô được, dụ dỗ, ŧıểυ Yên, há miệng ra, ngoan nào.
Lục Yên đưa tay xuống xoa bóp hai túi ngọc của anh, miệng vẫn không chịu mở ra. Đầu nấm đi một vòng tìm đường vào trên môi cô, nhưng không tìm được, lại trở về chỗ cũ.
Cô mở mắt, nhìn thấy dáng vẻ muốn nổ tung của anh, nháy mắt mấy cái, há miệng ra, Tạ đa͙σ Niên liền một phát vọt vào bên trong, Lục Yên A~ một tiếng, miệng bị nhét đầy, anh bắt đầu chạy nước rút trong miệng cô.
Ưm ~ To quá... Miệng cô nói không rõ, tay không ngừng vuốt ve cái mông rắn chắc của anh, Tạ đa͙σ Niên cảm giác thoải mái đến mức rít vào từng ngụm khí, Thật muốn chết mà!
Bóp hai má cô lại, gậy thịt màu tím đỏ ra ra vào vào miệng của cô, nhìn từ phía sau, nước bọt rơi không ngừng xuống bộ ngực no đủ của cô, hai bên ngực nẩy lên nẩy xuống, nhìn rất vui mắt.
Tạ đa͙σ Niên vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói dụ dỗ, ŧıểυ Yên, há to miệng ra.
Ưm..... Cô mở miệng rộng hơn, bàn tay sờ lên hai túi ngọc của cô, đầu liên tục lắc.
Thị giác bị kích quá quá lớn, dáng vẻ da^ʍ đãиɠ của cô khiến Tạ đa͙σ Niên cảm thấy bản thân mình sắp hỏng, miệng cô vừa ấm vừa ướt át, anh không chịu được nữa đâm mạnh vào mấy cái liền bắn vào bên trong.
Vẻ mặt Lục Yên vẫn mơ màng, cô bắt đầu nuốt chất lỏng đó xuống.
Tạ đa͙σ Niên ngăn cản cô, Đừng nuốt.
Cô ngẩn ngơ cái hiểu cái không, ý thức vẫn chưa lấy lại được, nuốt xuống mấy hụm liền hết, cô nhíu mày lại, khuôn mặt nhăn lại.
Tạ đa͙σ Niên lấy khăn tay ra lau miệng cho cô, Không phải đã bảo em đừng nuốt vào rồi à?
Lục Yên híp mắt lại, tay liên tục vuốt ve cơ thể anh, Nuốt, nuốt cái gì vậy?
Thôi quên đi. Anh đến gần cô, bắt đầu cởi quần cô xuống, Nào, chúng ta làm một số chuyện khác nào.
Vâng.......
Lần này anh làm chủ, Nông nô chuyển mình cất tiếng ca*.
(*Nông nô chuyển mình cất tiếng ca: tên một bài hát, bày tỏ niềm vui được làm chủ của người nông dân.)
Cốc cốc cốc. Có người gõ cửa phòng.
Tạ đa͙σ Niên nghiến răng, mặc quần áo chỉnh tề lại cho Lục Yên, sau đó mặc quần mình vào, chỉnh sửa lại trang phục, đi ra mở cửa.
Trần Lộ đang cầm một cốc nước mật ong, thấy cái trán của con trai đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt kiềm nén, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, không nhìn ra được điều gì khác lạ.
Trần Lộ nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, mặt Tạ đa͙σ Niên vẫn không đổi sắc.
Nhìn vào trong phòng, Lục Yên đang nằm ở trên giường, đầu cũng đổ đầy mồ hôi.
Bà nói, Bật điều hòa lên đi, cái này, đưa cho ŧıểυ Yên uống, giải rượu.
Cảm ơn mẹ.
Tạ đa͙σ Niên nhận lấy, chuẩn bị đóng cửa lại thì bà nói, Bố con đang ngủ ở tầng dưới, mẹ phải đi ra trông cửa hàng.
Câu nói này của bà không biết là có ý gì, chờ cho Trần Lộ xuống tầng, Tạ đa͙σ Niên đưa cốc lên miệng nếm thử, khóe mắt nhíu lại.
Lúc nãy Tạ đa͙σ Niên vội vàng quá nên quên cả việc bật điều hòa, anh bật điều hòa lên rồi điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống, ôm Lục yên dậy, ŧıểυ Yên, uống một chút nước đi.
Ưm... vâng. Cô nghiêng người gần vào cốc hơn, nghe mấy lời càu nhàu của anh xong thì cô cũng uống xong.
Tạ đa͙σ Niên đặt cốc lên bàn, lau mồ hôi cho cô, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Anh cởi sạch quần áo trên người của mình, điện thoại di động báo có người gọi đến, là Phương Tư Hiền, ấn nghe máy, cậu ta muốn hẹn anh ra ngoài đi câu cá cùng cậu ta và mấy người bạn nữa, trong đó có cả Tương Mạn Lệ.
Tạ đa͙σ Niên vuốt ve bộ ngực của Lục Yên, vân vê hai quả anh đào màu đỏ của cô, cô Ưm một tiếng, xoay người qua hướng khác.
Anh nở nụ cười, trả lời cậu ta, Không được, các cậu đi chơi vui vẻ, tớ đang có việc bận rồi.
Việc gì mà quan trọng như vậy, ra ngoài chơi một lúc đi. Phương Tư Hiền nói, có mấy người ở phía sau cũng phụ họa giúp anh.
Tạ đa͙σ Niên nhìn Lục Yên, cúi người hôn xuống ngực cô, bình thản trả lời, Rất quan trọng, vậy nhé, các cậu đi chơi vui vẻ.
Cúp điện thoại, anh vứt điện thoại sang một bên, bắt đầu cởi quần áo Lục Yên ra.
Đầu điện thoại bên kia, Tương Mạn Lê đi đến, dịu dàng nói, A Hiền, đưa điện thoại cho em nói chuyện với đa͙σ Niên đi.
Phương Tư Hiền cười xin lỗi, đa͙σ Niên tắt máy rồi.
Khuôn mặt Tương Mạn Lệ liền đông cứng lại, cười ngượng, nói .... Vậy à, vậy chúng ta đi chơi thôi.
Bên này, tay Lục Yên giữ lại qυầи ɭóŧ không cho anh cởi, hai chân đạp loạn xạ, Tạ đa͙σ Niên dụ dỗ nói, ŧıểυ Yên, bỏ tay ra đi.
Không được, lúc nãy anh ép em uống nước khiến em giật mình.