Editor: Hạ Y Lan
“Hạ Thiên, ta thu ngươi làm đồ đệ!”
Chữ màu vàng trong khung chat cực kỳ chói mắt, cũng kích thích trái tim của cô. . . . . .
Thu đồ đệ. . . . . .
Anh nói một câu “cô độc” , một câu “ngươi cũng một mình” , rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với toàn thế giới, không muốn bất kỳ ai đến gần, nhưng tại sao lại tìm đến cô. . .
Hình như cô ngửi thấy tín hiệu nguy hiểm. . . . . .
Có lẽ, nên chấm dứt. . . . . .
Mặc kệ anh có phát hiện gì hay không, cô và anh đã qua lại quá gần, đây tuyệt đối không ổn . . . . . .
Cô gõ từng chữ trên bàn phím: Thành chủ! Có thật không? Qủa là vinh hạnh! Nhưng ta chơi không được mấy ngày nữa, năm nay ta phải thi tốt nghiệp, sau đó ba mẹ sẽ đưa ta ra nước ngoài du học. . . . . .
Trong bang dù sao cũng có người đoán cô là học sinh trung học, thế thì cô đành giả dạng luôn vậy. . . . . .
Lần này, anh trầm mặc thật lâu. . . . . .
Anh sẽ không thấy được, trước màn hình máy tính, nước mắt của cô đã tuôn rơi . . . . .
Cô đứng lên, từng bước từng bước, dần dần cách xa anh, mỗi bước đi, lòng của cô đều thắt lại, dấn thân vào trò chơi này rất dễ, nhưng rời khỏi lại khó khăn như thế. . . . . .
Cần phải biết, bọn họ, vốn không phải một trò chơi. . . . . .
Từ từ đến khu truyền tống, tiến vào vòng sáng, cô xa xa nhìn, nhìn anh và Nhất Nhất Phong Hà trên cánh đồng tuyết bên vách núi, như hai cái pho tượng không nhúc nhích, cuối cùng, biển tuyết mênh mông, biến thành hai điểm đỏ, không nhìn thấy Ngọc Cầm bên cạnh, không nhìn thấy Hồng Châu trong tay, không nhìn thấy bọn họ, tóc trắng như tuyết . . . . .
Cuối cùng, nhất quyết, đến một bản đồ khác, một vòng sáng vây quanh, đã đến thành Lục Ấm. . . . . .
Ở đây, cô cưỡi ngựa phóng nhanh đi dạo khắp nơi, đối mặt với màn ảnh, nước mắt cũng không ngừng rơi, cô không biết mình làm sao vậy, tuổi càng lớn, càng yếu ớt, ban đầu rời xa anh đi Mỹ cũng chưa từng khóc, thậm chí, nhìn anh và người phụ nữ khác vào lễ đường, cũng không rơi nhiều nước mắt như vậy. . . . . .
Diệp Thanh Hòa, ngươi ngày càng vô dụng!
Trong nội tâm cô tự mắng mình một câu, rồi sau đó sử dụng khinh công, mạnh mẽ lao đi.
Chợt, rãnh máu của cô hết sạch, nháy mắt bị người giết nằm trên mặt đất.
Cô nhìn…..là bang phái đối địch. . . . . .
Cô chỉ là một đóa Tiểu Hoa, không phải là một trong những Hoa mạnh nhất bên cạnh Thành Chủ, đối mặt kẻ địch, cô chỉ có một con đường chết, cô lập tức dùng đạo cụ khôi phục máu sống lại ngay tại chỗ, vậy mà, vậy thì thế nào? Đối phương chém xuống một đao, cô lại nằm xuống lần nữa.
Cô không biết rốt cuộc là ai đang giận lẩy, là vì cái gì mà giận dỗi, sống lại lần nữa.
Không nghi ngờ chút nào, hậu quả chính là, lại một lần nữa bị giết
Vì vậy, sống lại, bị giết, lại sống dậy, lại bị giết.
Chính cô cũng không biết lặp lại bao nhiêu lần, cho đến trong túi của cô không có đạo cụ sống lại nữa. . . . . .
Vào thời khắc này, cô mới phát hiện trong bang có nhiều người đang hỏi cô: tiểu Hạ Thiên, sao ngươi lại thế này?
Giờ phút này cô mới nhớ tới, cô bị địch bang giết, hệ thống sẽ thông báo trong bang , chỉ cần là người trong bang hội đều có thể nhìn thấy.
Cô không muốn trả lời, nằm trên mặt đất, cũng không hồi sinh, cứ như vậy nhìn tùng giây nhắc nhở sống lại trên màn hình, từng giây từng giây.
Người nọ cười nhạo cô: “Đồ rác rưởi, ngươi còn rất có cốt khí, muốn hại ta hồng danh sao? Cũng chỉ có đồ bỏ đi mới ra chiêu ngốc nghếch như vậy! Gia ta nhiều tiền sẽ tẩy hồng danh!”
Trên thực tế, tên của hắn đã biến thành màu đỏ rồi . . . . .
Căn bản cô không nghĩ tới chuyện này, chỉ vì lòng cô không thoải mái, nằm ở trên đất, cô tự hỏi mình: nếu là Diệp Thanh Hòa của lúc trước sẽ làm gì? Đừng không lý trí như vậy, Diệp Thanh Hòa, đã là người chết rồi. . . . . .
Cô còn chưa nghĩ ra đáp án, người nọ vẫn ở đó tiếp tục khiêu khích, “Tới đây! Sống lại nữa! Đưa ta vào ngục giam đi. . . . . .”
Hàng chữ của hắn mới vừa gửi đi, chỉ thấy trước mắt Hồng Quang chợt lóe, tiếng đàn như sóng to mãnh liệt tiến đến, người nọ hét lên rồi ngã gục, bị giết chớp nhoáng, bởi vì hồng danh, trang bị và đạo cụ rơi đầy đất. . . . . .
Là anh. . . . . .
Chỉ có đàn của anh mới có uy lực lớn như vậy . . . . .
Quả nhiên, một đôi bích nhân, Hồng Y lượn lờ, tóc bạch kim bồng bềnh, nhanh