Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 319 - Chương 306

Trước Sau

break
Editor: Hạ Y Lan

Người nói chuyện là một người khách.

“Không có việc gì, chỉ là, ngày hôm qua nói sẽ đưa một vật cho lão đại.” Cô tự biên một lời nói dối.

“Vậy phải đợi sáng mai thôi, tối nay lão đại không tới, ngươi cũng không cần đợi.” Khách qua đường lại nói.

“A, cám ơn.” Qủa thật đã không còn sớm, cô log out, trở về phòng lại vẽ một lát mới nghỉ ngơi.

Rạng sáng hôm sua, cô bị một hồi âm thanh sột sột soạt soạt đánh thức, loại âm thanh này có chút quen thuộc, cô nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, cảm giác có chút rối loạn, giống như trở lại những ngày ở nhà họ Tiêu, mỗi ngày đều bị âm thanh như vậy đánh thức. . . . . .

Nhất Nhất, lại nghịch ngợm rồi!

Cô thức dậy, tự dời mình lên xe lăn, nhẹ nhàng chuyển động bánh xe vào phòng tắm, quả nhiên là nó đang ở đó kháng nghị, đói bụng rồi sao?

Cô cười khẽ, không để ý đến việc rửa mặt, liền chuyển vào phòng bếp, muốn tìm chút cơm thừa hoặc là rau quả gì đó cho nó ăn.

Trong phòng bếp, lại thấy Ngô Triều đang bận việc.

“Ngô Triều, cậu ở đây làm gì vậy? Mẹ Tưởng đâu?” Cô cầm một chén nhỏ, lấy chút cơm, chuẩn bị cho Tiểu Ô Quy ăn.

Ngô Triều nóng nảy, “Cái này không thể ăn! Tôi đang đun nước nấu mì ! Mẹ Tưởng đi mua thức ăn rồi, hôm nay tôi nấu cho cô ăn!”

Trước kia cũng có tình huống thế này, Diệp Thanh Hòa không để ý, chỉ giơ chén giải thích với cậu, “Không phải tôi ăn, tôi lấy cho Tiểu Ô Quy!”

Ngô Triều hiểu lầm cô nên có chút ngượng ngùng, đỏ mặt cười, “Ha ha, vậy mà tôi cứ nghĩ là cô ăn ! Tôi nói này Tiểu Hà, con gái người ta nuôi vật nuôi cũng chọn chó mèo gì đó, không thôi cũng nuôi mấy con thỏ đáng yêu, sao cô lại chọn nuôi rùa vậy?”

“Ừ. . . . . . Bởi vì rùa. . . . . . Sống rất lâu!” Cô cười nói.

Tiểu Ô Quy tồn tạo một ý nghĩa quan trọng trong sinh mệnh của cô, đó là một bí mật, cô không thể chia sẻ với người khác. . . . . .

“Nhưng Tiểu Ô Quy rất xấu xí. . . . . .” Ngô Triều vẫn còn là một chàng thanh niên, sẽ không biết nói lời hay, trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó, hoàn toàn không có lo lắng hậu quả sẽ công kích vào điểm yếu của người khác . . . . . .

Kết quả, Diệp Thanh Hòa cúi mặt xuống, nếu không phải cô vẫn luôn kiềm chế, xém chút nữa cô đã cãi lại : Tiểu Ô Quy của tôi không xấu xí! Tiểu Ô Quy của tôi đẹp trai nhất!

Trở về phòng, đặt chén nhỏ trước mặt Tiểu Ô Quy, nhìn nó ăn không khách khí chút nào, lại cảm thấy mới vừa rồi mình thật kỳ lạ, bây giờ cô sao thế này? Không giống Diệp Thanh Hòa trước đây, càng ngày càng ngây thơ, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, ngược lại càng lớn càng trẻ lại, giống như trở lại những ngày ba giảng dạy thì mình và các sư huynh sư tỷ đấu đá nhau, không chịu một chút thiệt thòi, cũng không nguyện ý chịu thua, miệng lưỡi bén nhọn. . . . .

Cô thở dài, đi ra ngoài trông tiệm thôi.

Ngô Triều nấu mì vẫn chưa chín, nhưng nhân viên phục vụ tiệm bên sông lại bưng tới cho cô một tô hoành thánh nóng hổi.

“Tôi không có gọi hoành thánh !” Hai ngày nay, bữa sáng đều là tự tay mẹ Tưởng nấu.

“Mẹ Tưởng gọi cho cô, trả tiền xong rồi.” Nhân viên phục vụ nói, “Cô ăn trước, lát nữa tôi tới dọn.”

“Được, cám ơn.” Cửa tiệm hoành thánh trên con đường này ăn ngon nhất, buôn bán đặc biệt tốt, buổi sáng cũng chính là thời điểm bận nhất, có thể rút ra người đến đưa cho cô, cô rất cảm tạ.

Ngô Triều nấu xong ra ngoài, cô đã ăn xong rồi.

Ngô Triều bưng tô mì, mồm có chút há hốc .

Cô cũng có chút ngại ngùng , chỉ là, cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, không nên phiền toái Ngô Triều, vì vậy nói, “Nếu không. . . . . . Cậu ăn đi?”

Ngô Triều nghĩ là lúc nãy mình nói Tiểu Ô Quy xấu xí nên đã đắc tội với cô, hậm hực bưng tô mì trở về nhà trọ của mình, đi tới cửa, lại quay đầu lại nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nói Tiểu Ô Quy xấu xí. . . . . .”

“. . . . . .” Cũng bởi vì không phải cố ý mới chán nản ! Chỉ là, ngoài miệng lại nói, “Không sao! Chỉ chút chuyện thôi!”

Ngô Triều muốn nói lại thôi, trở về nhà trọ.

Sáng nay buôn bán cũng khá, liên tiếp không ngừng, vẫn có khách hàng lui tới, hoặc nhìn, hoặc mua, cho đến gần trưa, cô mới có thời gian nghỉ ngơi, mẹ Tưởng cũng mua thức ăn trở lại, cười híp mắt hỏi cô đã ăn sáng chưa.

“Con ăn rồi.” Cô mở trò chơi ra, mẹ Tưởng cũng đi phòng bếp làm cơm trưa.

Người đời hình dung duyên phận giữa người và người, chính là một chữ “kiếp” , nói người nào đó sẽ là kiếp số của mình, cũng có người dùng chữ “ma” , đến tột cùng là “kiếp” hay “ma” cũng không quan trọng, chỉ một câu, người này là mệnh không thể trốn mà thôi. . . . . .

Tiêu Y Đình trong lòng cô cũng như thế. . . . . .

Cô từng chạy khắp nửa Địa Cầu, đã từng bồi hồi âm dương hai giới, nhưng cuối cùng vẫn trong thế giới hỗn loạn này gặp nhau.

Nói là số trời cũng được, nhưng sẽ làm bạn được bao lâu? Trò chơi này sẽ có một ngày kết thúc, khi đó làm sao chịu được?

Lý trí cho cô biết nên nghĩ đến vấn đề này, nhưng có một thứ gì đó tựa như mầm móng từ trong nội tâm chui từ dưới đất chui lên, làm sao cũng không ngăn cản được sự sinh trưởng mạnh mẽ này.

Cô chưa từng có cảm giác mất khống chế như thế này. Muốn nhanh chóng vào trò chơi, muốn gặp anh.

Cô không biết vì sao lại như vậy.

Từ nhỏ cô đã đọc rất nhiều sách, ba cũng không hạn chế, mười mấy tuổi cho dù là văn học kinh điển hay là văn học thông thường, cũng đọc qua rất nhiều văn chương về tình yêu. Cô từng hỏi ba, yêu một người, đến cùng là cảm giác gì?

Quan hệ giữa cô và ba, vừa là cha con, cũng vừa là thầy là bạn, nên cũng chẳng kiêng dè cô bàn luận vấn đề này, mà còn giải thích cho cô, yêu một người, chính là mỗi thời mỗi khắc đều muốn nhìn thấy người đó, dù là mới tách ra năm phút đồng hồ, lại cảm



break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc