Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 245 - Chương 233

Trước Sau

break
Vẫn là mùi vị của canh đậu đỏ trước kia……

Tầm mắt cô trở nên mơ hồ, con cá trong bức Ngư Hí Liên đột nhiên biến mất giữa chiếc lá sen……..

Nước ấm chảy qua yết hầu, mang cảm giác ấm áp đến khắp cơ thể.

Đột nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau, “Em đang uống gì đó?”

Anh thuận tay lấy lọ thuốc từ trong tay cô.

Cô xoay người lại, có chút khẩn trương, nhưng cuối cùng vẫn cười thả lỏng, giọng nói nhẹ nhàng như hạt chân châu rơi xuống thảm nhung, “Là Vitamin, bổ sung dinh dưỡng gì đó, mẹ nói, muốn bồi dưỡng cho em.”

Anh nhìn lọ thuốc, là lọ Vitamin.

Anh cười ôn nhu kéo cô vào lòng, nói nhỏ bên tai cô, “Tất nhiên là phải bồi dưỡng rồi, bồi dưỡng mới sớm có cháu bế…….”

Mọi chuyện……..

Cô muốn nói nhưng lại thôi, mặc anh ôm………..

Như đã hứa hẹn với anh, cô ăn canh đậu đỏcả ba bữa trong ngày, ngày hôm sau là ba bữa canh mè đen.

Trong miệng cô mấy ngày qua chỉ toàn vị ngọt, ngoài ngọt ra thì có chút vị ngấy.

Một buổi chiều, sau khi ăn xong bữa chiều, cô và anh đi dạo ngắm hoàng hôn.

Mảnh đất Giang Nam mỗi một góc đều đẹp như trong tranh, chỉ cần hít một hơi đã có cảm giác được hít tất cả sương khói ở đây vào người, thấm vào tận tim gan…….

Nơi đây khác hoàn toàn với phương Bắc.

“Cha em từng nói, mẹ em là người Giang Nam.” Cô nói, có chút hoài niệm, tự hào, “Mẹ em là người Giang Nam, mẹ muốn sống ở đây nên cha em không hề phản đối mà theo bà về, hai người họ, sống chết đều cùng nhau. Bây giờ nghĩ lại, thấy mẹ đúng là người phụ nữ hạnh phúc, hai người đều được ở cùng một nơi, không chia lìa, không như em…….”

Anh giữ chặt tay cô, “Em gái, ở trong mắt anh, em còn đẹp hơn Giang Nam. Chúng ta đã chia xa quá lâu, gặp được nhau không phải chuyện dễ dàng gì. Em gái, có lẽ cả hai chúng ta đều từng chưa hiểu tình yêu là gì, thế nhưng, không ai hiểu anh bằng em, không ai hiểu em bằng anh. Em còn nhớ không? Chúng ta đã từng nói sẽ cùng nhau đi tới tận cùng…”

“Vâng,” Cô gật đầu, “Cùng nhau đi tới tận cùng!”

Sắc trời tối dần, đi dọc bờ sông lâu như thế nên cô có chút mệt mỏi, bước chân chậm dần.

“Mệt rồi?” Anh nhìn ra, dừng lại.

Trong ánh sáng lờ mờ buổi hoàng hôn, anh ở trước mắt có chút mơ hồ, cô mở to mắt, cười nói: “Có một chút.”

“Vậy chúng ta bắt xe về!” Anh tính gọi xe.

Cô kéo tay anh lại, “Không cần, đi thôi! Khó lắm mới có được dịp như thế này. Trước đây, ba người nhà em cũng hay cùng nhau đi tản bộ, ba người, nắm tay nhau cùng đi dọc bờ sông như thế này. Hoàng hôn sắp tắt, đèn điện đang lên…. Trên đường về còn mua đồ ăn vặt…. Lúc đó không cảm nhận được, về sau mới thấy, càng những việc đơn giản càng khiến con người ta hạnh phúc…..”

Anh nghe xong, chăm chú nhìn cô.

Đột nhiên anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên! Anh cõng em về.”

“…..”

Cô có chút chần chừ, cuối cùng cũng nằm lên lưng anh.

Anh đứng lên dễ dàng, nói: “Em gái, cha mất còn có anh hai.”

“….” Lời nói của anh cùng hương hoa Dạ Lai ven bờ thật dễ chịu……

“Em muốn ăn gì không?” Anh nhìn về phía mấy quán ăn vặt bên đường.

Cô giật mình lắc đầu, “Không cần, vẫn còn no…..”

Cô nằm trên lưng anh, tiện tay bứt mấy bông Dạ Lai.

“Trước đây em rất thích dùng hoa Dạ Lai, suôn lại với nhau thành vòng tay hoặc vòng cổ, rất đẹp đó!” Cô cười nói, nhanh tay kết mấy bông vừa ngắt được thành chuối, đeo lên lỗ tai anh, sau đó ôm cổ anh cười, “Đại mỹ nữ ‘Anh hai’!”

“Tháo xuống!” Anh cười cô.

“Không tháo! Không tháo!” Cô cười khiêu khích anh.

“Không tháo anh sẽ ném em xuống sông!” Anh giả vờ sắp ném cô xuống.

Cô ôm chặt cổ anh cười vui vẻ, “Anh dám! Anh ném đi!”

Đương nhiên là anh không dám, vui vẻ cười theo cô.

Cuối cùng vẫn là cô tự tay tháo chiếc ‘khuyên’ kia xuống, tiện tay treo lên một thân cây ven đường. Cô lại gối đầu lên vai anh, ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve nốt ruồi của anh, “Anh hai, chúng ta không về Bắc Kinh nữa, ở lại đây có được không?”

Anh quay đầu lại, “Có thật không?”

“Vâng…..” Cô nhướn người lên, quan sát vẻ mặt của anh.

“Được!” Anh không chút do dự.

“…..” Câu trả lời của anh không nằm ngoài dự kiến của cô nhưng khi nghe được vẫn không tránh khỏi như có một lớp sóng ấm áp khẽ vỗ vào lòng. Cô cọ cọ vào má anh, “Em chỉ đùa thôi….. Anh lại đồng ý mấy rồi….”

Anh cười cười, hôn khẽ vào môi cô.

Xung quanh không ít người, cô xấu hổ khẽ đánh vào người anh, “Nhiều người như thế…….”

“Nhiều thì sao chứ? Anh hôn vợ anh, quang minh chính đại!” Nói xong lại hôn cô, vui vẻ cười lớn.

Má cô hơi nóng nhưng khoé môi vẫn là nụ cười hạnh phúc.

Thời gian liệu sẽ dừng lại chứ? Vậy xin dừng lại ở chính thời khắc này……

Thế nhưng, thời gian vẫn luôn chảy trôi……..

Mấy người con của mẹ Tưởng đều đã lớn và đi làm xa, cô ngỏ ý muốn mẹ sống ở nhà cô, nhân tiện chăm sóc giúp cô. Bà cũng rất vui vẻ đồng ý, dù sao bà cũng rất quen với căn nhà này, coi nó như nhà mình vậy.

Lúc gần đi, mẹ Tưởng kéo tay cô lại nói nhỏ, “Tiểu Hà, cậu Tiêu thực sự là người tốt, về chuyện gia thế bác không rõ nhưng nếu là
break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc