Trong phút chốc, một câu cô cũng không nói nên lời. . . . . .
“Em gái. . . . . .” Ngoài cửa chợt truyền đến một tiếng kêu.
Cô quay đầu lại nhìn, anh mặc chiếc T shirt màu trắng, đang đứng ở cửa nhìn cô cười, mái tóc ngắn không như thường ngày được chải chuốt chỉnh tề mà theo cơn gió sáng sớm, có chút rối loạn. . . . . .
Hốc mắt cô nóng lên, ném điện thoại xuống chạy thật nhanh về phía anh, giống như một viên đạn nhỏ, nặng nề đụng vào ngực anh, rồi sau đó ôm anh thật chặt, bỗng nhiên, lớn tiếng khóc.
Giờ phút này, cô vẫn nhớ rõ ràng, cô đã đồng ý với anh, sẽ không khóc nữa nhưng cô không nhịn được. . . . . .
Anh không hiểu gì, ngược lại bị cô làm cho kinh ngạc, nhẹ nhàng đặt túi lớn xuống đất, ôm cô dịu dàng trấn an, “Sao vậy? Anh chỉ ra ngoài mua đồ thôi. . . . . .”
Cô lắc đầu, ở trong ngực anh khóc lớn, thút thít đến nỗi không nói được một câu trọn vẹn, “Em nghĩ là. . . . . . Em nghĩ là. . . . . .” Những lời phía sau, nghẹn ở trong cổ họng, một chữ cũng nói không ra.
“Nghĩ cái gì? Nghĩ là anh không cần em, một mình về Bắc Kinh?”Anh kinh ngạc đồng thời cũng bị rung động. Hai ngày này, cô có quá nhiều điều không giống với em gái trước kia, cô ở trong ngực anh khóc đến như vậy, làm gì còn nửa phần bóng dáng em gái lão sư mặt lạnh, đầy nghiêm nghị buộc anh học tập không cho phép anh chơi trò chơi? Vậy mà, càng lúc càng giống đứa trẻ rồi. . . . . .
Trong vô hình anh cảm thấy hai vai của mình càng thêm nặng nề. . . . . .
Cô vẫn lắc đầu khóc, “Không phải. . . . . . Không phải. . . . . . Chỉ là em . . . . .” Cô suy nghĩ hỗn loạn, lời nói cũng không có trình tự, “Em nhớ ba mẹ, cũng nhớ. . . . . . Nhớ anh. . . . . .”
Trước đó, với tất cả đau khổ đã trải qua, cô thật sự mong muốn được trở lại cuộc sống năm mười sáu tuổi trước kia, ba mẹ đều ở đây, nhưng vừa nghĩ tới không có anh, trái tim đã đau nhói. . . . . .
Nhưng nếu có anh, tất nhiên phải xa cách ba mẹ, hiện thực có như thế nào, đối với cô mà nói đều là tàn khốc. . . . . .
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng anh, cô mới chợt hiểu, hiện thực chỉ có một, cô đã không có lựa chọn nào khác, ba mẹ đã đi xa, đây là sự thật cô không muốn thừa nhận, mà cô lại không thể mất anh lần nữa. . . . . .
Tất nhiên anh sẽ không biết cô vừa trải qua cuộc đấu tranh tâm lý như thế nào, chỉ nghĩ mình biến căn nhà này trở về như cũ quá hoàn hảo, cho nên, làm cô nhớ đến ba mẹ, vì vậy bế cô lên, ôm cô đi tới sofa, ngồi xuống, dụ dỗ cô, “Em gái, anh ở nơi này, sẽ không đi đâu hết, em còn không hiểu anh à, anh là người dù em đuổi anh đi, anh cũng không đi, về phần ba mẹ, bọn họ cũng không thích thấy bộ dáng Tiểu Hà khóc nhè cả ngày, mẹ Tưởng nói, từ nhỏ đến lớn Tiểu Hà là một đứa nhỏ kiên cường, không thích khóc, trừ bỏ đặc biệt nghịch ngợm, liền thích làm nũng để ba mẹ vui vẻ. Cho nên, nhất định ba