Mặc dù cậu không chắc những khoảnh khắc này xảy ra vào thời điểm nào, nhưng Eugene cảm thấy có lẽ như là vào lúc trước khi họ khởi hành đến Helmuth. Như được vẽ trên tường, Vermouth dường như không mang theo thanh Nguyệt Quang Kiếm bên người.
‘Trông mình cũng có ít sẹo hơn.’
Ở kiếp trước, Hamel có rất nhiều sẹo. Các vết sẹo trên người cậu đều bị trang phục cùng áo giáp che lấp đi, ngay cả gương mặt cũng có nhiều vết sẹo nhỏ. Khoảng một nửa trong số chúng xuất hiện trong quãng thời gian cậu làm lính đánh thuê, và nửa còn lại có được khi ở Helmuth.
‘Hamel’ trước mặt cậu hầu như không có vết sẹo nào ngoài da. Mặc dù gương mặt cậu ta trông khó chịu, nhưng đôi mắt lại khá điềm đạm. Từ vẻ ngoài gọn gàng và ngăn nắp ấy thì hình ảnh này có lẽ có từ trước khi họ trải qua đủ loại gian lao ở Helmuth.
“....Thật điển trai,” Eugene thì thầm.
“Đúng chứ?” Mer đồng ý. “Mặc dù đã nhìn thấy hình ảnh này vô số lần, nhưng tôi vẫn không thể quên được ngài Vermouth đẹp trai đến nhường nào -”
Eugene ngắt lời khen ngợi của cô ấy, “Tôi đang nói rằng Hamel rất đẹp trai, không phải cụ tổ của mình.”
Lông mi của Mer rung lên. Miệng cô há hốc khi cô nhìn Hamel và Vermouth.
“Cậu điên à?”
“Chà, cụ tổ của tôi, hừm, tôi thừa nhận là ông ta cũng khá đẹp, nhưng Hamel cũng....um...ông ấy có nét quyến rũ riêng. Với vẻ mặt ....ừm....khó khuất phục đó? Và...ừm...sự dũng mãnh....,” Eugene cuối cùng cũng ngậm miệng lại khi cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng. ‘Mình thậm chí đang nói cái quái gì vậy?’
Mặc dù sự xấu hổ mà cậu đang cảm thấy rất dữ dội nhưng ánh mắt của Mer trông như thế cô đang nhìn cái gì đó rất thảm hại và khó hiểu, điều này càng khiến cậu cảm thấy ngượng hơn.
“...Đó là cảm nhận của tôi,” Eugene nói năng một cách vụng về.
“Cậu có mắt nhìn độc đáo thật,” Mer nhận xét một cách lịch sự
“Con người là thế đấy.”
“Gương mặt bất phàm? Dũng mãnh? Nếu đó là sở thích của cậu thì sao không ngưỡng mộ Molon thay vì Hamel? Chỉ cần nhìn vào anh ta, cậu sẽ có cảm giác rằng anh ta là một con gấu chứ không phải con người.”
“Nói như vậy chẳng phải hơi quá sao? Thay vì là con gấu, ít nhất hãy nói rằng ông ấy trông như một con quái vật.”
“Chà, cũng đúng.”
Mer không thể phủ nhận những lời đó. Sau khi liếc nhìn cơ bắp săn chắc của Molon với ánh mắt ghê tởm, cuối cùng cô quay lại nhìn Eugene.
“......Ngoài bức phác họa ra, có không còn bất kỳ bản ghi chép nào khác về sự xuất hiện của Tiểu thư Sienna sao? Cái gì đó kiểu như thế này?” Eugene tò mò hỏi.
Mer đáp lại câu hỏi của cậu bằng một câu hỏi khác, “Ngài Eugene, không phải cậu có thể nhớ diện mạo của mình mà không cần sử dụng gương sao?”
Eugene phản bác, “Nhưng nếu cô ấy có ý định để lại thứ gì đó như thế này, thì ít nhất cô ấy nên để lại hình bóng của chính mình vì tất cả những gì cô ấy chỉ cần làm là đứng trước một chiếc gương mà thôi.”
“ Tiểu thư Sienna có lẽ không thích như vậy” khi nói điều này, Mer cười khúc khích. “Rốt cuộc thì cô ấy không thích bị chú ý đến mức miễn cưỡng bỏ lại những bức chân dung. Giờ thì, chính xác thì cậu định làm gì?”
“Ý cô là sao?”
“Mặc dù tôi không biết rõ tình hình, nhưng thực tế là cậu đã được phép vào đây dù chỉ mới mười bảy tuổi và thậm chí còn không có năng lực nắm bắt cao về ma thuật, điều đó nghĩa là....những pháp sư kiêu ngạo đó hẳn đã nhìn thấy tiềm năng đáng kinh ngạc nào đó ở chỗ cậu, ngài Eugene.”
“Đại khái là như vậy.”
“Không cần phải khiêm tốn như thế. Ngay cả khi cậu không làm điều đó, Ngài Eugene, chỉ cần đọc một trong những cuốn sách ma thuật được lưu trữ ở đây sẽ khiến cậu nhận ra tài năng của mình thật sự lớn đến mức nào,” khi nói điều này Mer nhìn Eugene với vẻ mặt đầy tự hào. “ Ở đây chúng ta không chỉ có quảng trường của Tiểu thư Sienna. Bao gồm cả Sienna, chín pháp sư khác cũng được thêm tên vào danh sách các quảng trường của Akron.”
Đây là Thư viện Hoàng gia Akron. Ở đây còn có những tầng khác dành riêng cho chín vị pháp sư khác như Sienna.
Tầng cao nhất, tầng mười lăm là Quảng trường dành cho Ma thuật Vương người đã sáng lập ra Aroth. Bên dưới quảng trường của Tiểu thư Sienna, tầng mười một, là Quảng trường của Pháp Sư Chiến Đấu, người được mệnh danh là cha đẻ của mọi loại ma thuật giao chiến, trên tầng mười là Quảng trường của Triệu Hồi sư Linh thú vĩ đại, người đầu tiên thiết lập khế ước với một Tinh Linh Vương.
“Tầng thứ hai, thứ ba và thứ tư được sử dụng để lưu trữ các loại văn bản ma thuật,” Mer tiếp tục “Tất cả chúng đều là những cuốn sách Phép Thuật quý hiếm và được lựa chọn cẩn thận bởi các vị Tháp chủ tiền nhiệm. Tất nhiên mặc dù cậu được phép vào Akron vì cậu sở hữu những phẩm chất được gọi là thiên tài nhưng ma thuật được lưu trữ trong đây đều được tạo ra bởi những thiên tài thật sự.”
“Tôi hiểu rồi,” Eugene gật đầu với vẻ điềm tĩnh.
Cậu biết Mer đang cố nói với cậu điều gì. Từ góc nhìn khách quan, kiến thức về phép thuật của cậu vẫn còn quá nông cạn. Mặc dù bằng cách nào đó cậu đã vào được Akron nhưng cậu không thể tự nghiên cứu các loại văn bản ma thuật được lưu trữ ở đây như cách cậu đã làm với những cuốn sách nhập môn về ma thuật ở Xích Ma Tháp.
“Cô có thể thi triển pháp thuật chứ?” Eugene hỏi.
“Tôi không thể hướng dẫn cậu được,” Mer lắc đầu bác bỏ câu hỏi của Eugene. “Không có lý do gì để tôi phải làm như vậy và hệ thống được lập trình trong tôi cũng nghiêm cấm tôi sử dụng phép thuật. Trong hàng trăm năm qua, nhiều pháp sư đã cố gắng thử và trích xuất Witch Craft ra khỏi tôi nhưng không một ai có thể thay đổi thiết lập của tôi cả.”
Sau khi nói xong, Mer im lặng một lúc. Cô ấy mang một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt khi khoanh tay trước ngực.
“Loại thuật chú duy nhất mà tôi được phép sử dụng....là loại dùng để loại bỏ bụi bẩn trong quảng trường này hoặc nhặt những mảnh rác nhỏ xung quanh,” Mer giải thích. “Cậu có muốn xem nó không?”
“Mhm,” Eugene im lặng trả lời.
“Nếu vậy, hãy cố gắng đột nhập vào Akron mà không cần thẻ vào. Nếu cậu thật sự làm vậy thì tôi đảm bảo sẽ xuất hiện nhanh hơn bất kỳ thuần thú nào ở các tầng khác để xử tử cậu, Ngài Eugene.”
“Nó có thật sự cần thiết không?”
“Nếu không thích cách đó, cậu có thể thử tấn công Witch Craft hoặc tôi. Nếu cậu có một phương pháp chết theo mong muốn, Ngài Eugene, tôi sẽ cố gắng để đáp ứng nguyện vọng của cậu.”
Nó không giống như một trò đùa đơn giản khi cô ấy nói vậy. Trong mọi trường hợp, có vẻ như cậu sẽ không được Mer dạy cho phép thuật. Sau khi suy nghĩ một lúc, Eugene đi đến thang máy.
Vừa đi cậu vừa hỏi Mer, “Nếu như có không thể dạy tôi, cô có thể cho tôi lời khuyên nào không?”
“Chuyện đó cũng bị hạn chế,” Mer thừa nhận. “Nếu tôi có thể dễ dàng hướng dẫn các ngài học phép thuật như vậy thì chẳng phải tất cả các pháp sư của Aroth đều đã thành thạo Witch Craft rồi sao?”
Witch Craft vừa tai tiếng vừa nổi tiếng. Mặc dù cậu thậm chí không thể chạm vào nó nếu không đạt được điều kiện cơ bản để vào Akron, nhưng trong tất cả các pháp sư đã vào thư viện này, chưa một ai hoàn toàn làm chủ được phép thuật của Witch Craft.
Mer ngập ngừng, “Nếu cậu cần một vài lời khuyên...ừm.. Ngài Eugene, cậu đã đạt được bao nhiêu Vòng tròn ma thuật rồi?”
“Nếu phải nói ra thì, có lẽ tôi đang ở Vòng tròn Bậc Ba,” Eugene lúng túng thừa nhận.
Mer ngạc nhiên, “Ugh, thật sao?”
“Tôi chỉ mới bắt đầu học phép thuật được hơn hai tháng,” Eugene biện hộ cho mình.
“Hừm, nếu xem xét khoảng thời gian từ lúc cậu bắt đầu, tôi đoán rằng cậu có thể được xem như một thiên tài. Nhưng ngay cả với điều đó, cậu vẫn còn lâu mới đủ điều kiện để vào Akron.”
Cho đến tận bây giờ, Mer vẫn mỉm cười khi cô ấy nói đùa về chuyện này chuyện kia, nhưng khi nói đến pháp thuật, thái độ của cô ấy trở nên đầy lạnh lùng và khinh bỉ. Nhìn kiểu này cũng phần nào giống với Sienna, khiến cậu nhếch mép một cách thích thú.
“Ý cậu là gì khi nói, ‘Nếu phải nói điều đó thì tôi đang ở Vòng tròn Bậc Ba’?” Mer thắc mắc.
“Tôi chưa thực sự tạo ra bất kỳ Vòng tròn nào cả,” Eugene thú nhận.
“Đừng nói dối.”
“Không, thật đấy. Không có bất kỳ Vòng tròn nào cả, tôi đã sử dụng Lõi của mình làm Vòng tròn khi thi triển ép thuật.”
“...Đó có phải là bí kíp ma thuật độc nhất của gia tộc Lionheart không?”
“Không phải đâu. Tôi không biết làm thế nào mà Vermo - ý tôi là, tổ tiên của tôi đã từng thi triển phép thuật, nhưng chi chính của Lionheart không có bất kỳ ghi chép nào về cách thức ma thuật như vậy .Mặc dù tôi không thể chắc chắn về chuyện đó bên chi thứ .”
Có vô số chi thứ của gia tộc Lionheart. Mặc dù họ dường như không tương tác nhiều với chính gia nhưng cũng có một vài gia đình trong số họ chuyên về các loại ma pháp.
“Hừm...,” Mer trầm ngâm. “Nếu đúng như vậy, có phải cách thức kỳ diệu mà cậu đang sử dụng là do chính cậu sáng tạo ra không? Hay cậu đã nhận được lời khuyên từ một vị pháp sư khác?”
“Tôi đã tự nghĩ ra tất cả.”
Mer lại chìm trong suy nghĩ, “Hm, hmmmmm....”
Cửa thang máy mở ra và họ bước vào. Trong khi họ đi xuống tầng mười hai, Mer bị mắc kẹt trong hàng loạt suy nghĩ của riêng mình. Có lẽ bởi vì tốc độ đi xuống của họ quá nhanh, suy nghĩ của cô dường như cũng đã đi đến kết luận.
Mer có vẻ nhẹ nhõm khi cô nói, “Vậy thì có lẽ trình độ của cậu không quá kém như tôi lo lắng. Tôi đã lo rằng việc cậu vào Akron chủ yếu là nhờ sự uy tín của gia tộc cậu.”
Eugene thừa nhận: “Tôi nghĩ nó có thể góp một phần nhỏ.”
“Tôi đánh giá cao thái độ trung thực của cậu. Mặc dù sẽ nhanh hơn khi nhìn thấy phép thuật của cậu hơn là nghe nó từ miệng, nhưng bây giờ...cậu quan tâm đến loại ma thuật nào, Ngài Eugene?”
“Cô đang hỏi để có thể cho tôi một số lời khuyên ư?”
“Tôi có thể không đích thân dạy cậu bất kỳ loại ma thuật nào nhưng ít nhất tôi có thể chỉ cho cậu đi đúng hướng.”
“Tôi muốn một số phép thuật hữu ích trong giao chiến. Ma thuật tinh linh cũng được.”
“Thật là một yêu cầu kinh khủng.”
Mer tặc lưỡi vài lần tỏ ý không bằng lòng khi đi theo sau Eugene.
Tuy nhiên cô ấy vẫn cho lời khuyên một cách hào phóng, “Tầng thứ mười là Quảng trường của Triệu hồi sư Linh thú vĩ đại. Quảng trường đó dành riêng cho người đầu tiên lập khế ước với Thủy Linh Vương.”
“Nhưng không chắc là có thể lập được khế ước với Thủy Linh Vương chỉ vì đã học hết tất cả ma pháp được lưu trữ trong đó,” Eugene nói.
“Chà, có thể là vậy. Suy cho cùng, khả năng tương thích của triệu hồi sư cũng rất quan trọng khi lập khế ước với tinh linh. Đối với các phép thuật được lưu trữ ở tầng mười....hầu hết các thuật chú ở đó đều được sử dụng cùng với sức mạnh của thủy tinh linh.”
“Nếu là vậy, chúng sẽ không có ích gì nhiều cho tôi. Tôi thích các phong tinh linh hơn là thủy tinh linh .”
“Nhưng những thứ như khả năng tương thích không phải do cậu quyết định, Ngài Eugene .... Giờ tôi đã hiểu được ý của cậu rồi. Nếu cậu muốn một ma pháp hữu ích trong giao chiến thì tầng thứ 11 chắc chắn là nơi hoàn hảo dành cho cậu bởi vì quảng trường đó dành riêng cho Pháp Sư Chiến Đấu, người được mệnh danh là cha đẻ của ma thuật chiến đấu.”