"Mặc dù ta đã đi đoạn đường xa đến đây, nhưng có vẻ như ta sẽ rời đi mà không có cơ hội nói chuyện với con.” Gilead xin lỗi sau khi ông ấy tự mình tìm đến phòng của Eugene vào sáng sớm. Đoán trước điều này, Eugene đã thức dậy sớm và chờ đợi sự xuất hiện của Gilead.
“Không có gì đâu ạ” Eugene gạt đi. “Suy cho cùng thì con không rời đi lâu như vậy.”
Gilead bác bỏ lời cậu, "Hai tháng, cũng có thể nói rằng khá lâu rồi."
Gilead tỏ ra mệt mỏi. Có thể là do tâm trạng hiện tại của ông ấy, nhưng ông trông như đã già đi vài tuổi kể từ lần cuối Eugene nhìn thấy ông.
Do dự, Gilead tiết lộ, “...Eward là….Ta đã quyết định rằng thằng bé sẽ đi cùng Tanis đến nhà chính của gia đình cô ấy.”
“Vì vậy, anh ấy sẽ không trở lại nhà chính?” Eugene xác nhận.
“Thằng bé sẽ trở về trong một thời gian ngắn, nhưng sẽ rời đi ngay sau đó để đến với họ hàng bên ngoại của nó. Nó… có thể hiểu được tại sao cô ấy làm vậy. Nếu Eward chỉ ở lại nhà chính, điều đó sẽ gây khó khăn cho thằng bé về nhiều mặt,” Gilead lẩm bẩm khi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tất nhiên, ta không định đổ lỗi cho con vì con không làm gì sai cả.”
Eugene thú nhận: "Con nghĩ mình có thể bị coi là đã sai khi đánh anh trai mình."
"Nếu tất cả những gì con làm là đánh nó thì thằng bé đã thoát nạn nhẹ nhàng." Gilead nói điều này như thể đó là một câu đùa, nhưng trông ông không mấy vui vẻ khi đón nhận nó.
"Gia đình của Tanis cư trú tại Bossar Fief của Đế chế Kiehl.. Người cai trị của vùng đất đó, Bá tước Bossar, là cha vợ của ta. Đó là một nơi yên tĩnh và thanh bình ... nó sẽ là một nơi tốt để Tanis và trái tim của Eward được hồi phục."
Eugene hỏi: " Ngài không lo lắng họ sẽ căm thù ngài sao?"
Gilead thừa nhận với một điệu cười chua chát: "Ta cũng chỉ là con người mà thôi, tất nhiên là ta có lo lắng rồi." "Khi ta đưa Ancilla vào chính gia vì lợi ích của gia tộc, ta đã sẵn sàng chịu đựng mọi sự oán giận vì nó. Ta không… hối hận khi làm vậy. Cái tên Lionheart quá nặng để một đứa trẻ có thể gánh vác. Mặc dù ta không muốn các con mình coi nhau như kẻ thù, nhưng ta tin rằng một số sự ganh đua giữa anh em là cần thiết."
Eugene im lặng.
"Đó là lý do tại sao ta không có gì phải hối tiếc." Gilead tiếp tục "Mặc dù Eward là con trai cả của ta ... nhưng với tư cách là một Tộc Trưởng tương lai, những gì thằng bé đang thể hiện là không đủ. Vì vậy, thằng bé cần có anh chị em. Nó cần được kích thích bởi sự ganh đua cạnh tranh để củng cố điểm yếu của mình và trở thành người phù hợp để trở thành Tộc trưởng kế nhiệm.... Nhưng có vẻ như ta đã thất bại, cả với tư cách là Tộc trưởng và là một người cha.”
“Tộc trưởng, ngài là một người đàn ông tốt,” Eugene nói khi tặc lưỡi thông cảm.
Gilead không phải là người đáng bị tự phê bình như vậy. Ít nhất theo quan điểm của Eugene, Gilead là một Tộc trưởng vĩ đại.
"Cảm ơn vì lời nói đó," Gilead đặt tay lên vai Eugene với một nụ cười gượng gạo. "Ta đến phòng con vào giờ này vì lo lắng rằng con có thể sẽ cảm thấy tội lỗi vì vụ việc này."
Eugene phủ nhận điều đó: "Con hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi."
Gilead nói: "Đúng như vậy. Vì con đã làm đúng. Đối với Eward và Tanis ... đừng lo lắng. Con cũng không cần phải lo lắng về Gerhard khi anh ấy ở lại nhà chính."
"Vâng, thưa ngài."
Eugene cảm thấy biết ơn vì những lời này. Mặc dù Eugene không có lý do gì phải sợ sự oán giận của Tanis, nhưng cậu ấy vẫn có một chút lo ngại rằng Tanis có thể dùng vụ bê bối này làm cớ để áp bức Gerhard. Nhưng bây giờ Gilead đã trấn an cậu, không cần phải lo lắng nữa.
'Mặt khác, Ancilla hiện tại phải đang rất hạnh phúc, vì vậy bà ta nên chăm sóc cho cha mình thật tốt.'
Điều này là không thể chối cãi vì Ancilla đã có thể loại bỏ hai trở ngại lớn nhất của mình, Tanis và Eward mà không cần phải làm gì cả. Mặc dù không biết hai người đó sẽ ở lại với nhà ngoại Eward trong bao lâu, nhưng trong thời gian này, Ancilla chắc chắn sẽ khẳng định vị trí của mình với tư cách là Phu nhân của nhà chính.
"Ta đã nghe Lovellian nói con đã làm rất tốt," Gilead nói, ánh mắt dịu xuống khi nhìn Eugene. "Thật ra con có tài năng tuyệt vời không chỉ về võ thuật mà còn về phép thuật. Và con đã không bỏ bê việc luyện tập của mình dù chỉ một ngày kể từ khi con đến Aroth. Ta thực sự rất tự hào về sự cống hiến của con."
Eugene cố gắng khiêm tốn về thành tích của mình: "Đó chỉ là vì con hào hứng được học thứ mới thôi thưa ngài."
"Nhưng đó là một điều tốt." ' Giá như con không phải là con nuôi.'
Gilead nuốt những lời này xuống trước khi chúng có thể tuôn ra khỏi cổ họng ông.
Thay vào đó, ông nói, "Cyan và Ciel nhớ con rất nhiều."
Eugene chấp nhận việc thay đổi chủ đề này, "Họ vẫn đang cố gắng chứ ạ?"
"Chúng vẫn đang rất chăm chỉ, gần như quá mức. Cyan luyện tập với Gion và ta trong khi liên tục nói rằng thằng bé sẽ trở nên mạnh mẽ hơn con. Ciel cũng thường xuyên ra khỏi phòng để đấu với Cyan."
"Vậy mà cậu ta bảo không ra ngoài khi con ở đó vì ghét mùi mồ hôi?"
"Chà, con bé đang ở độ tuổi nhạy cảm mà! Mặc dù khi còn nhỏ con bé còn luôn mỉm cười với ta và tỏ ra dễ thương... Nói về điều này khiến ta cảm thấy thời gian trôi thật nhanh."
Gilead mỉm cười khi nhớ lại Ciel thời thơ ấu. Mặc dù ông ấy hiểu rằng Ciel chỉ đang lớn lên, nhưng ông vẫn đôi khi nhớ những lúc đáng yêu của con gái mình.
"À, Tộc trưởng... còn có một chuyện nữa." Eugene ngập ngừng nói. “Con gần đây có chút việc cần tiêu nhiều tiền 1 tí.”
"Nhiều tiền?" Gilead tò mò nhắc lại.
Mặc dù cậu ấy vẫn chưa biết chắc liệu Gargith có mua được tinh hoàn của người khổng lồ hay không, nhưng điều đó có thể gây bất ngờ sau này, vì vậy Eugene đã quyết định chuẩn bị trước. Eugene ho khan và bắt đầu giải thích về Gargith và tinh hoàn của người khổng lồ của cậu ta.
"Con bảo là thằng bé đã mua một số tinh hoàn của người khổng lồ?" Gilead mở to mắt kinh ngạc.
Giống như Eugene, ông ấy không thể hiểu được tại sao ai đó lại muốn mua tinh hoàn của người khổng lồ với cái giá cao như vậy.
'Nó có thực sự tốt cho cơ thể của thằng bé không?' Gilead tự hỏi một cách không nghi ngờ.
Chà, ngay cả khi nó thực sự có lợi cho cơ thể, cậu ấy cũng không muốn ăn nó. Vì người khổng lồ rất to lớn, tinh hoàn của họ hẳn cũng phải rất lớn, vậy làm thế nào có thể ăn thứ đó mà không phát điên lên cơ chứ?
"Nó hẳn phải như vậy ạ " Eugene xác nhận.
Gilead vẫn còn hơi lo lắng, ngập ngừng bắt đầu nói, "... Không có vấn đề gì ... về điều đó. Nếu thằng bé thực sự cần nó thì ... ahem ... Ta có quen biết với Tử tước Stellord .... "
Tử tước Stellord là cha của Gargith.
Khi nhớ lại người họ hàng vạm vỡ của mình, Gilead gật đầu và nói: “...Đừng lo lắng về việc tiêu tiền. Cho dù nó có đắt đến đâu, nếu con cần thứ gì đó, cứ thoải mái mua nó bằng bất cứ giá nào. Tuy nhiên, chỉ… làm ơn đừng mua bất cứ thứ gì liên quan đến tà thuật.”
“Có ổn không khi con có một thứ như vậy?” Eugene hỏi khi chỉ vào chiếc bàn ở góc phòng.
Trên bàn là trái tim kỳ lân mà cậu đã mang về từ hang ổ thuốc phiện.
“Nó đã được Ngài Lovellian kiểm tra rồi,” Eugene trấn an ông ấy.“Mặc dù nó được dự định dùng làm vật hiến tế, nhưng họ đã không thực sự có ý định ddâng hiến nó, vì vậy Pháp sư trưởng nói rằng nó không có bất kỳ dấu vết nào của tà thuật trên đó.”
Gilead trả lời: “Nếu đúng như vậy thì không sao.”
“Con giữ nó có thực sự ổn không?”
“Con đã giành được nó trong trận chiến, nên nó là của con.”
“Nhưng người thực sự mua nó là Eward…”
“Đừng lo lắng về điều đó. Con đã trải qua rất nhiều rắc rối vì Eward, nên ít nhất con cũng nên lấy một thứ như thế để đền bù chứ?”Khi ông ấy nói điều này, Gilead đứng dậy và tiếp tục, “Tất nhiên, ngoài điều đó ra, nếu con cần bất cứ thứ gì, cứ thoải mái mua nó cho dù nó đắt bao nhiêu. Con không cần phải lúc nào cũng xin phép ta.
“Cảm ơn ngài rất nhiều,” Eugene trả lời đầy biết ơn.
Mặc dù đã nhận được sự đảm bảo này nhưng không có bất cứ thứ gì mà Eugene thực sự muốn mua. Nếu lang thang qua các nhà đấu giá trên Phố Bolero, cậu ấy có thể tìm thấy khá nhiều món đồ quý hiếm, nhưng ngoài giá trị vốn có của chúng, chúng sẽ chẳng giúp ích gì nhiều cho Eugene.
Tất nhiên, những khối mana như trái tim kỳ lân hay đá mana sẽ giúp ích rất nhiều trong việc tăng mức mana của một người. Tuy nhiên, không nhất thiết phải cố gắng và sử dụng chúng quá mức chỉ vì điều đó. Thay vì tăng mạnh lượng mana, tốt hơn hết là tăng dần lượng mana mà một người có.
' Mặc dù mình có thể bị cám do nếu đó là một Quả Tim rồng.'
Dù trái tim của một con quái vật có hữu dụng đến đâu, nó vẫn chỉ là tim của một con quái vật. Chúng có rất nhiều tạp chất và làm giảm độ tinh khiết của mana khi sử dụng. Điều tương tự cũng xảy ra với đá mana. Mana thu được thông qua phương pháp này sẽ không hoàn toàn phù hợp với cơ thể của một người và rất nhiều mana đã bị mất trong quá trình tinh chỉnh nó vào cơ thể người đó.
Tuy nhiên, tim của rồng lại là một câu chuyện khác. Một khối mana tinh khiết, nếu được hấp thụ đúng cách, có thể cho phép lõi phát triển mà không bị tổn thất. Nhưng vấn đề duy nhất là chúng cực kỳ khó tìm. Vấn đề không phải là liệu có thể săn được rồng hay không, vấn đề là nó bị nghiêm cấm.
Ở kiếp trước, cậu và đồng đội của mình đã may mắn hấp thụ được một Quả tim rồng. Trong khi mạo hiểm đi qua Helmuth, họ gặp một con rồng đang hấp hối… và theo nguyện vọng cuối cùng của con rồng đó, cả nhóm đã lấy Quả Tim Rồng và chia sẻ nó với nhau.
“Có vẻ như ta cần phải đi ngay bây giờ,” Gilead nói khi nhìn ra bầu trời bình minh. “Con không cần tiễn ta. Ngoài ra, ta sợ rằng Tanis sẽ không có điều gì tốt đẹp để nói nếu cô ấy nhìn thấy con.
Eugene gật đầu nói: “Xin ngài gửi lời hỏi thăm của con đến phụ thân con, Cyan và Ciel. Ồ, và cả Ancilla nữa.”
“Được rồi,” Gilead nói với một nụ cười.
Hãy chắc chắn tiếp tục làm việc chăm chỉ từ bây giờ.
Gilead không cảm thấy cần phải nói điều gì đó như thế. Ngay cả khi ông ấy không nói gì, ông ấy vẫn chắc chắn rằng Eugene sẽ tiếp tục cố gắng hết sức. Ngoài ra, ông không muốn tạo gánh nặng cho Eugene bằng bất kỳ lời nói không cần thiết nào.
'Mặc dù mình không thực sự tin rằng thằng bé sẽ cảm thấy đang mang vác gánh nặng vì những điều như vậy,' Gilead trầm ngâm.
Nhưng Eward đã không thể chịu đựng được áp lực mà môi trường xung quanh đặt lên cậu ta. Điều đó đã có khiến Gilead thận trọng hơn trước. Sau khi nhìn Eugene một lần nữa với ánh mắt trìu mến, ông rời khỏi phòng.