Khi quay trở lại Xích Ma Tháp, cậu ngay lập tức nhận được lệnh triệu tập từ Lovellian. Vì cậu cũng có ý định hỏi thăm về chuyện của Eward nên điều này cũng hợp lý.
‘Bây giờ mới để ý, có lẽ đây là lần đầu mình đến phòng của Pháp sư trưởng.’
Để phù hợp với cương vị Chủ nhân của Ma Tháp, Lovellian được phép ở toàn bộ tầng trên cùng. Nếu như không có lời mời từ vị Chủ tháp này, cho dù mọi người có tốn bao nhiêu mana vào cầu thang đi nữa thì cũng không thể lên đến tầng cao nhất .
‘Chắc mình cũng đoán được phần nào lý do ngài ấy gọi mình’, Eugene nghĩ.
Có lẽ là do thuật chú mà cậu đã thi triển trước mặt Hera. Vào lúc đó, Hera đã suýt ngất đi vì kinh ngạc khi nhìn thấy con golem mà cô đã rất mực tự hào gục xuống nền đất.
Không nhiều như cô ấy nhưng Eugene cũng đã rất hoảng hốt. Mặc dù chưa bao giờ nghe nói về một kim loại như carbium trong kiếp trước, nhưng cậu biết rằng cậu đã hạ được một con yêu tinh golem được làm từ loại vật liệu vô cùng kiên cố chỉ với câu thuật chú đầu tiên mà cậu đã thi triển.
Điều này có nghĩa là sức mạnh thuật chú của cậu đã mạnh hơn những gì Eugene mong đợi. Thành thật mà nói, cậu không đặt nhiều sự kỳ vọng vào nó, dù gì cũng là lần đầu tiên cậu thử, nhưng với hiệu quả như vậy, có cảm giác như phép thuật của cậu đã sẵn sàng để sử dụng trong thực chiến. Miễn là cậu làm quen với việc sử dụng ma thuật và số lượng ma thuật ấy ngày càng tăng lên thì cậu biết rằng cậu có thể làm được rất nhiều điều thú vị.
‘Nhưng không phải ngài ấy gọi mình đến chỉ để khen ngợi đâu nhỉ,” Eugene tiếp tục phỏng đoán.
Cảm giác như cậu sắp nhận được cái gì đó. Eugene tin vào linh cảm của mình và cái dấu hiệu như vậy khiến cậu cười toe toét.
Eugene bước ra khỏi thang máy và đi vài bước xuống hành lang. Qua ô cửa rộng mở ở cuối hành lang, cậu có thể nhìn thấy Lovellian đang rời khỏi bàn làm việc. Người đàn ông ấy chào Eugene bằng nụ cười thân thiện.
“Cậu có gặp khó khăn gì khi đến đây không?” Lovellian lịch sự hỏi.
“Nếu biết rằng Ngài đang tìm tôi, tôi sẽ không ra rời đi ngay từ đầu. Xin thứ lỗi,” Eugene đáp lại bằng những lời nhã nhặn.
“Không cần phải nói như thế. Rốt cuộc ta mới là người đã cho gọi cậu một cách đột ngột như vậy. Để bắt đầu, hãy ngồi xuống đi.”
Giờ đây nó không chỉ là một cảm giác, Eugene tin vào linh cảm của mình. Giọng của Lovellian tràn ngập sự cảm kích.
‘Phải hỏi về Eward sau khi nhận được món quà.’ Eugene quyết định.
Mặc dù Eugene không có ý định như thế, nhưng Lovellian có thể cảm thấy như mình đang bị thẩm vấn khi nghe những câu hỏi như vậy. Cậu có thể là một thành viên của nhà chính trong gia tộc Lionheart, nhưng việc đặt câu hỏi cho người đàn ông về nhiều thứ thì nó vẫn là khá thiếu tôn trọng, đặc biệt là với một người kém hơn Lovellian rất nhiều tuổi.
‘....Anh ấy bao nhiêu tuổi?’ Eugene cố nhớ lại. ‘Mình nghe nói rằng anh ấy gần một trăm....’
Ngay cả khi cộng số tuổi từ kiếp trước và hiện tại, Eugene vẫn trẻ hơn Lovellian. Chỉ nghĩ về nó theo cách đó đã khiến Eugene cảm giác kì lạ. Trong số những người mà Eugene đã gặp cho đến nay, Lovellian là người duy nhất thực sự lớn hơn cậu.
“Hừm...nhân tiện, tôi có thể hỏi lý do tại sao tôi được triệu tập tới đây không?” Eugene quyết định bám vào câu hỏi này.
Cậu tin rằng cậu không cần phải báo cáo một cách vô nghĩa về cách cậu thích nghi với cuộc sống trong tòa tháp. Bởi dù sao, mọi thứ xảy ra trong tòa tháp đều không lọt khỏi tầm mắt của Lovellian.
“Trước hết, hãy xem cái này,” Lovellian búng tay một cái, lá thư giới thiệu bật ra khỏi ngăn kéo và bay đến chỗ Eugene.
“....Một lá thư giới thiệu?” Eugene mở to mắt khi cậu nhìn chằm chằm vào bức thư.
‘Nó dành cho Akron? Không thể nào,’ Eugene cố gắng kìm nén sự ngạc nhiên của mình.
Ngay cả Eugene cũng quen thuộc với cái tên đó. Thư viện Hoàng gia danh giá đã nổi tiếng từ ba trăm năm trước. Đó là nơi lưu giữ những tinh túy phép thuật đáng tự hào của của Aroth. Cho dù số lượng sách ma thuật mà Ma Tháp sở hữu có lớn đến đâu, thì về chất lượng nó cũng không thể sánh được với bộ sưu tập ở Akron.
“.....Tôi nghĩ rằng đây là một vinh dự quá lớn vào lúc này,” mặc dù Eugene đang muốn nhảy cẫng lên và reo hò vui sướng nhưng cậu vẫn quyết định kiềm chế và xem xét tình hình.
Và những lời này không hoàn toàn là giả dối. Thậm chí ba trăm năm trước, Akron đã có địa vị rất cao, vì vậy đó không phải là nơi mà bất cứ ai cũng có thể bước vào.
“ Ta không nghĩ như vậy.” Lovellian lắc đầu. “Thay vào đó, ta tin rằng đây là thời điểm thích hợp để cậu đến Akron, Eugene.”
“Sao Ngài lại nghĩ như thế?” Eugene hỏi.
“Vì cậu vẫn chưa thực sự hoàn toàn hiểu sâu vào việc học phép thuật, Eugene,” Lovellian giải thích.
“Đó chẳng phải là lý do cho việc Akron nằm ngoài tầm với của tôi sao?”
“Không hẳn. Vì cậu chưa mạo hiểm tìm hiểu sâu về nó, nên cậu vẫn còn rất nhiều khả năng ở phía trước. Thay thế Vòng Tròn bằng Lõi, mặc dù nó rất dễ để diễn đạt thành lời, nhưng điều đó là bất khả thi với một người ở độ tuổi của cậu. Tuy nhiên, cậu, Eugene, đã xoay sở thành công trong việc đó.”
Eugene lo lắng không biết nên thể hiện biểu cảm gì. Cậu có nên mỉm cười và thể hiện sự tự tin? Hay là nên khiêm tốn?
“....Cảm ơn Ngài rất nhiều,” Eugene nói, quyết định chọn cả hai.
Eugene cúi đầu cung kính nhưng vẫn để lộ rõ sự phấn khích qua những ngón tay đang co giật của cậu và cố giấu nụ cười tự hào.
Lovellian đã cho Eugene một số lời khuyên, “Có rất nhiều cuốn sách ma thuật đặc biệt ở Akron. Mặc dù cậu không thể thu được lợi ích từ chúng ngay lập tức, nhưng miễn là cậu có thể đọc và ghi nhớ nội dung của chúng trong đầu, cậu sẽ có khả năng mở rộng nền tảng kiến thức của mình. Và kiến thức ấy vào một ngày nào đó sẽ thực sự giúp ích cho việc học phép thuật của cậu tỏa sáng, Eugene.”
Gọi bộ sưu tập sách ma thuật của Akron là đặc biệt thật sự đã hạ thấp nó. Các đại sảnh của Akron và phép thuật cổ xưa được truyền lại từ thời kỳ thần thoại đã được lưu trữ trong các tác phẩm của các nhà hiền triết mà tên tuổi của họ đã nhận được nhiều lời khen ngợi nhất trong suốt lịch sử lâu đời của Aroth.
“....Có một chuyện tôi vẫn thắc mắc.” Sau một hồi do dự, Eugene tiếp tục nói, “Akron cũng có sách do quý cô Sienna viết sao?”
“Tất nhiên là có,” Lovellian xác nhận với nụ cười tự hào. “Mặc dụ có những cuốn sách được viết bởi cô Sienna ở cả Xích Ma Tháp và Lục Ma Tháp, nhưng một trong ba quyển gốc của 'Witch Craft’ mà Sienna đã viết trong những năm cuối đời, được lưu trữ ở Akron.”
'Witch Craft' được coi là một trong những bộ sách quan trọng nhất trong lịch sử của Aroth. Sienna Thông Tuệ đã tổng hợp tất cả kiến thức cốt lõi về phép thuật của mình và chia chúng thành ba quyển sách này. Do đó 'Witch Craft' được coi là báu vật quốc gia của Aroth và không có bản sao nào khác được phép tồn tại.
Lovellian đã phản ánh về những cuốn sách, “Mặc dù cuốn duy nhất có sẵn cho mọi người xem là cuốn đầu tiên trong bộ ba, nhưng chỉ riêng tập đó đã truyền đạt kiến thức mà cậu sẽ không thể tìm thấy trong bất kỳ văn bản ma thuật nào khác. Trong trường hợp của ta thì...haha. Khi ta đọc quyển đầu tiên của 'Witch Craft', ta nhận ra rằng tất cả phép thuật mà ta đã được học trong đời đến thời điểm đó chỉ như trò trẻ con mà thôi.”
“....Ah...!” Eugene thở phào ngạc nhiên.
“Mặc dù ta không thể đảm bảo rằng lá thư giới thiệu này có thể đổi lấy cho cậu tấm vé vào Akron, nhưng trước tiên ta muốn nghe ý kiến của cậu, Eugene. Cậu có chấp thuận để ta gửi lá thư giới thiệu này không?”
“Tất nhiên rồi ạ. Điều đó sẽ tốt cho tôi. Tuy nhiên tôi vẫn có chút lo lắng rằng sự kém cỏi của bản thân sẽ gây rắc rối cho Ngài.”
‘Tất nhiên, với tôi thì không sao rồi. Sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy?’ Eugene cúi đầu thật sâu mà không cho phép những suy nghĩ thật sự của bản thân ra khỏi cái miệng của mình.
“Gây rắc rối sao? Cậu nói....haha! Đừng lo lắng về chuyện đó. Những thứ như thế này sẽ không gây rắc rối gì cho ta cả,” Lovellian nói với nụ cười gượng gạo.
Có một số cảm xúc không xác định ẩn sau giọng nói của Lovellian, và anh ta dường như đang cố nén tiếng thở dài. Eugene khẽ ngẩng đầu lên để nhìn biểu cảm của Lovellian.
“.....Ngài Lovellian,” Eugene ngập ngừng gọi.
“Hửm, cái gì cơ?” Lovellian trả lời.
“Đó là...ừm...tôi có vài điều muốn nói với Ngài về anh trai tôi, Eward.”
Eugene đã kiểm tra thư giới thiệu và nhận được lời hứa của Lovellian.Tại thời điểm này, có vẻ như Lovellian sẽ không rút lại lời nói của mình nếu như cảm thấy hơi bị xúc phạm đi chăng nữa. Người đàn ông ngồi trên cương vị Chủ nhân của Ma Tháp sẽ không nhỏ mọn như vậy.
Eward tiếp tục nói, “Ngay từ ngày đầu tiên đến Aroth....tôi đã tình cờ nghe được một câu chuyện. Đó là về việc Eward đã không tập trung vào việc luyện phép thuật mà thay vào đó đã tham gia vào cuộc sống về đêm ở một con phố nào đó.”
“À...” Lovellian thở dài.
Đúng như dự đoán, Lovellian đã nhận thức được hành vi sai trái của Eward.
“Mặc dù tôi không phải anh em ruột với Eward, nhưng với tư cách là người có cùng họ với anh ấy, tôi đã rất lo lắng cho Eward. Ngay cả những người ở nhà chính...Tộc trưởng và phu nhân ngài ấy, cũng cực kỳ quan tâm đến Eward,” Eugene thuyết phục.
“Chuyện này....ta cũng không chắc nên diễn đạt thành lời thế nào,” Lovellian không thể tiếp tục nói ngay lập tức và thay vào đó, anh ta gãi đầu thất vọng. “Eugene. Cậu biết bao nhiêu về việc của Eward?”
“....Tôi nghe nói rằng anh ấy đã quen với những succubi làm việc ở Phố Bolero.”
“Trước hết, đó là sự thật,” Lovellian thừa nhận với tiếng thở dài. “Ta cũng biết chuyện này, thậm chí đã cảnh cáo cậu ta vài lần. Nhưng ta đã không thể ngăn Eward đắm chìm trong sự trụy lạc đó.”
“...,” Eugene chờ đợi một lời giải thích.
“Succubi...là một giống Quỷ bóng đêm nổi tiếng. Trong quá khứ, trước khi Helmuth được mở ra, rất nhiều người đã chết vì succubi hút hết linh lực của họ.”
Eugene đã rất quen thuộc với những sự thật này.
“Tuy nhiên, với sự cởi mở của Helmuth, thái độ của các Quỷ vương và thần dân quỷ của họ đã trải qua rất nhiều thay đổi. Chuyện tương tự cũng xảy ra với succubi. Trong khi chúng vẫn hấp thụ sinh lực, nhưng chúng không giết người như trước đây. Điều đó đã bị nghiêm cấm bởi Nữ hoàng của Quỷ bóng đêm cư ngụ tại Helmuth.”
Eugene lập luận: “Điều đó vẫn không làm cho những chuyện mà anh trai tôi đã làm trở nên hợp lý.”
“Tất nhiên,” Lovellian ngập ngừng một lúc. Anh ấy nhìn chằm chằm vào Eugene một lúc trước khi tiếp tục, “Hãy thông cảm cho Eward một chút.”
Eugene choáng váng trả lời, “....Sao cơ?”
Lovellian hồi tưởng, “Bốn năm trước, Eward rời nhà chính để đến Aroth. Cậu ấy đến Aroth với rất nhiều kỳ vọng, nhưng....Thật không may, tài năng của Eward đã không đáp ứng được những kỳ vọng của chính cậu ấy.”
“...,” Eugene kiên nhẫn lắng nghe.
“Eward đã trải qua rất nhiều thất bại. Samuel và ta -- à, Samuel là pháp sư đã dạy Eward -- dù sao đi nữa, Samuel và ta đã cố gắng hết sức để giúp Eward vượt qua nỗi thất vọng từ những thất bại này, nhưng....mọi chuyện không suôn sẻ như vậy.”
Mặc dù anh ấy thiếu một số kỹ năng cần thiết, nhưng họ đã tạo điều kiện cho Eward ở lại Ma Tháp. Hơn nữa, họ còn dành cho cậu ta những lời khuyên về phép thuật, và cậu ta thậm chí còn nhận được sự hướng dẫn riêng của họ cùng với những lời giới thiệu về một số sách ma thuật hữu ích.
“Kỷ luật là thứ cần phải tự mình trau dồi. Chỉ dựa vào sự thúc giúc của những người xung quanh là không đủ để giúp cậu ấy tập trung vào những gì nên làm. Hơn nữa, với địa vị của mình, Eward không khỏi bị đè nặng bởi rất nhiều kỳ vọng.”
“...,” Eugene tiếp tục im lặng.
“'Sẽ tốt hơn nếu cho cậu ấy một chút thời gian…'Đó là những gì bọn ta nghĩ vào thời điểm đó. Chúng ta đã cố gắng cẩn thận để không nghiêm trọng hóa mọi sự chỉ dẫn với cậu ấy. Nếu không như thế, Eward đã có thể sụp đổ.”
Không phải là cậu không hiểu Lovellian đang nói gì. Eugene cũng đã sống trong khu nhà chính trong suốt bốn năm qua. Vì vậy, cậu biết Tanis dễ bị kích động đến mức nào và cũng biết rõ Ancilla có thể ranh mãnh ra sao.
Cyan và Ciel được sinh ra với cả tài năng và tham vọng. Hai người họ mong muốn trở thành Tộc trưởng kế vì vì họ muốn đáp ứng kỳ vọng của những người xung quanh và cũng thỏa mãn mong muốn của chính mình.
Nhưng còn Eward thì sao? Cậu đã nghe nói rằng đã thụ động từ khi còn nhỏ và cậu ấy quan tâm đến phép thuật hơn là luyện võ. Kể từ khi Cyan và Ciel chào đời, Tanis đã liên tục nhắc nhở con trai mình về vị trí người thừa kế. Khi hy vọng của mình dành cho Aroth bị phản bội, Eward đã quyết định không quay trở lại nhà chính, có lẽ vì cậu ấy cảm thấy sống ở ở Aroth vẫn tốt hơn là quay trở lại nơi ngột ngạt ấy.
Eugene vẫn là không thể hiểu được hành động của Eward, ‘Cho dù thế nào, succubus vẫn là hơi quá.’
Mặc dù cậu hiểu rằng hoàn cảnh của Eward thật đáng thương, nhưng việc dính dáng đến một con succubus là không thể chấp nhận được. Quỷ tộc, dù đã thay đổi thái độ và trở nên vui vẻ hơn, nhưng chúng vẫn là quỷ tộc. Chúng sẽ không bao giờ có thể chung sống hòa bình với con người. Eugene --không, Hamel biết rõ sự thật này.
“Tôi hiểu,” Eugene gật đầu. ‘Bây giờ mình cần phải tự mình xem xét lại.’
Dù hiểu rằng hoàn cảnh của Eward thật đáng thương nhưng Eugene vẫn không thể làm ngơ trước những cách thức mà cậu ta dùng để giải tỏa.
.