Phố Bolero chỉ mở cửa vào đêm trăng tròn. Đêm trăng tròn tiếp theo sẽ là vào tuần sau.
Eugene không còn cố hiểu Gargith nữa. Cậu ấy đã trưởng thành đến nỗi không thể chấp nhận, nhưng cậu ấy vẫn không hài lòng với bản thân và định mua thêm một ít tinh hoàn của người khổng lồ để nhai.
“Không phải là ta định nhai chúng đâu,” Gargith khăng khăng một cách nghiêm túc.
“Vậy cậu sẽ ăn chúng như thế nào?” Eugene hỏi.
“Thay vì ăn chúng trực tiếp, chúng có hiệu quả tốt hơn nhiều sau khi được chế biến thành thuốc.”
“Vậy cậu định xay nhuyễn chúng và uống chúng.”
“Ta sẽ cho cậu một ít cũng được.”
“Ta không muốn.”
“Tại sao không? Theo những gì ta đã nghe, tinh hoàn của người khổng lồ rất có lợi cho việc tăng cường sức bền, cũng như sự phát triển của cơ bắp.” Đôi mắt chân thành của Gargith cho thấy cậu ấy đã nghiên cứu rất kỹ. Khi cậu ấy cắt miếng thịt nạc trên đĩa, cậu ấy tiếp tục nói, “Chúng cũng chứa nhiều mana. Tất cả điều này có nghĩa là tinh hoàn là một loại bổ sung quý giá mà cậu có thể không thể mua được ngay cả khi cậu muốn.”
“Cậu nên lấy hết đi,” Eugene đề nghị.
Mặc dù cậu biết chúng là một loại thực phẩm bổ sung sẽ rất có lợi cho cơ thể của mình, nhưng Eugene hoàn toàn từ chối ý tưởng ăn tinh hoàn của một người khổng lồ. Dù cho sẽ không thể nhận ra hình dạng xấu xí ban đầu của nó khi nó được chế biến thành thuốc, nhưng không phải dễ dàng để thay đổi cách nhìn về nó.
Gargith thở dài, “Ta không thể hiểu được cậu. Ngay cả thuốc hồi phục phổ biến cũng sử dụng tim và máu của quái vật làm nguyên liệu. Thuốc mana cũng sử dụng đá mana và các vật liệu quái vật khác làm nguyên liệu.”
“Nhưng đó không phải là tinh hoàn,” Eugene chỉ ra.
“Tinh hoàn của động vật thường được sử dụng làm nguyên liệu chất lượng cao.”
“Vì cậu thích chúng nhiều như vậy, cậu có thể lấy hết đi.”
“Sau này đừng có mà hối tiếc ,” Gargith cảnh báo.
“Ta sẽ không như vậy,” Eugene lẩm bẩm khi nhấp trà.
“… Nhưng tại sao cậu cần phải ngụy trang?”
Ăn xong, Gargith hỏi câu hỏi này khi cậu nhấp vào một ly lòng trắng trứng như thể nó chỉ là một loại đồ uống bình thường.
Eugene kìm nén sự thắc mắc của mình và giải thích, “… Nó sẽ thu hút một chút sự chú ý nếu một người con của chi chính được nhìn thấy lang thang vào một con phố đáng ngờ như vậy.”
“Hm, đúng vậy.”
"Chà, ngay cả khi con phố đó đã nhận được sự chấp thuận ngầm từ các quan chức, thì cũng chẳng thu được gì từ việc vô cớ dính vào một vụ bê bối."
“Cậu nên đi hết đường đó,” Eugene nói.
“Dù cho con phố đó đã được sự chấp thuận ngầm từ các quan chức, nhưng cũng không có gì có lợi từ việc vô ích gây ra một vụ bê bối.”
"Cậu có một ý tưởng đúng đắn đóGargit, " Gargith nói một cách nguỡng mộ khi cậu ta gật đầu đồng ý. "Dù cho cậu không có ý định tham gia vào bất cứ điều gì khi xuống con phố đó, nhưng cũng không cần phải tạo ra một vụ bê bối không cần thiết. Đặc biệt là khi vụ bê bối đó sẽ ảnh hưởng đến phẩm giá của gia tộc.”
“Đúng vậy; phẩm giá của chúng ta,” Eugene hơi ngẩng đầu lên khi đồng ý với Gargith.
Dù Eugene cũng có một khẩu vị tốt, nhưng nó không thể so sánh được với Gargith. Sau khi nuốt chửng vài miếng thịt nạc, Gargith đang uống vài ly lòng trắng trứng hoàn toàn không có gia vị. Nhờ thế, mùi hôi của trứng sống đang bay khắp không khí từ miệng cậu ta.
“…Đánh răng sau khi ăn xong,” Eugene yêu cầu.
“Đừng xỉ nhục khả năng giữ vệ sinh của ta, ” Gargith phản bác.
“Ta không quan tâm. Chỉ cần đảm bảo rằng cậu sẽ đánh răng. Và xịt một ít nước hoa nữa.”
“Ta không xấu hổ về mùi cơ thể của mình,” Gargith khăng khăng. “Nhân tiện, ta có cần phải ngụy trang không?”
“Hm…,” Biểu hiện của Eugene méo mó khi cậu suy nghĩ.
Cậu đã dự định chỉ cần trùm mình bằng một chiếc áo choàng, nhưng với thân hình cơ bắp của Gargith, điều đó sẽ không đủ để giải quyết vấn đề.
Cuối cùng, cậu quyết định, “…Có lẽ cậu không cần ngụy trang.”
“Tại sao vậy?” Gargith hỏi.
“Bởi vì cái cơ thể to lớn của cậu là không thể che giấu được, dù chúng ta có làm gì đi nữa.”
“Cảm ơn,” Gargith trả lời với một nụ cười.
Có vẻ như cậu ta lại một lần nữa coi sự nhận xét về thân hình to lớn của mình là một lời khen.
‘Không sao cả, vì dù sao thì cậu ấy cũng sẽ bị kẹt trong nhà đấu giả.,’ Eugene an ủi bản thân.
Chỉ có Eugene mới cần ngụy trang. Cậu chắc chắn rằng Eward sẽ đi đến Phố Bolero vào đêm trăng tròn tiếp theo. Vì cậu ta đã có dấu hiệu lo âu do nghiện succubus, rõ ràng là Eward không có sức mạnh ý chí để chống lại các triệu chứng cai nghiện.
‘Nếu cậu ta đã có loại ý chí mạnh mẽ như vậy từ ban đầu, cậu ta sẽ không rơi vào tình trạng như vậy.’
Nhưng có điều gì đó làm Eugene băn khoăn.
Với những dấu hiệu của sự hao tổn sinh lực rất rõ ràng, và vì còn có cả những tin đồn bay khắp nơi về nó, không có cách nào mà Lovellian không biết về hành vi của Eward. Liệu có phải là cố ý bỏ qua ? Không, có vẻ như không có lý do gì cho điều đó. Tạm thời, cậu nên thử nghe ý kiến của Lovellian. Với suy nghĩ này, Eugene đứng dậy để ra về.
“Ta sắp về rồi,” cậu báo cho Gargith biết.
“Vậy à? Ta sẽ tập thể dục sớm thôi, sao chúng ta không tập chung đi? Nếu so sánh cơ thể của chúng ta, cậu sẽ rõ ràng nhìn thấy sự khác biệt giữa cậu và ta,” Gargith đề nghị.
Eugene vẫy tay từ chối, “Không cần đâu.”
“Đợi đã,” Gargith gầm lên mạnh mẽ.
Cậu ta đẩy những đĩa trên bàn sang một bên, rồi ngồi thẳng dáng cao lớn của mình. Sau đó, đặt hai tay lên eo, cậu ta hít một hơi thật sâu, vén vai ra sau, và căng cơ ngực của mình.
Pop pop pop!
Những chiếc cúc áo trên áo sơ mi của cậu ta, đã căng trước đó, bị bắn tung ra như những viên đạn. Sau khi xé nát chiếc áo sơ mi của mình, Gargith co cơ thân trên của mình khi ngồi xuống.
“Hãy cùng vật tay đi,” Gargith thách thức Eugene.
Sau khi bình tĩnh lại sau cơn ngạc nhiên, Eugene cuối cùng hỏi, “…Tại sao?”
“Ta đã muốn vật tay với cậu từ bốn năm trước,” Gargith nói với ánh mắt lấp lánh. Rồi, đặt một cánh tay khổng lồ của mình lên bàn, cậu ta lấy tư thế vật tay. “Không dùng mana, hãy cạnh tranh chỉ bằng sức mạnh của cơ bắp.”
Lời nói của cậu ta nghe có vẻ vô lý. Tuy nhiên, Eugene không từ chối và ngồi xuống ghế đối diện với Gargith.
“Vì chỉ làm thế này thì chán quá, hãy cược cái gì đó đi,” Eugene đề nghị.
“Cược cái gì?” Gargith hỏi.
“Nếu ta thắng, cậu phải xịt nước hoa mỗi khi ra ngoài. Và cậu cũng phải ngừng bán cho ta thuốc tăng cơ của cậu.”
“Được. Nhưng nếu ta thắng, cậu phải làm một việc gì đó cho ta mà không được hỏi gì hết.”
Gargith cười hở răng thách thức. Khi Eugene cởi áo khoác và xắn tay áo lên, Gargith liếc nhìn cánh tay trần của Eugene.
‘Khá ấn tượng…. Nhưng vẫn chưa đủ,’ Gargith nghĩ, chắc chắn về chiến thắng của mình.
Hai bàn tay, có sự khác biệt về kích thước rất lớn, gặp nhau trên bàn.
Gargith nói rõ luật chơi, “Chúng ta sẽ bắt đầu khi đếm đến ba.”
“Được,” Eugene đồng ý dễ dàng.
“Cậu có sao không nếu ta đếm?”
“Ta không quan tâm lắm.”
“Vậy thì một, hai—”
Rít.
Gargith bắt đầu căng cơ của mình. Eugene ngay lập tức bắt đầu làm sắc nét giác quan của mình trong khi giữ cho cơ bắp của mình thư giãn.
“Ba.”
Bụp!
Chỉ trong tích tắc, kết quả đã được định đoạt. Gargith ngơ ngác nhìn bàn tay của mình bị đè xuống. Cơ bắp căng tràn sức sống của cậu ta chẳng kịp phô diễn sức mạnh đã bị Eugene đánh bại. Tốc độ phản ứng nhanh như chớp của Eugene khiến cơ bắp to lớn của cậu ta trở thành gánh nặng. Thay vì chống lại, cánh tay cậu ta chỉ càng nhanh chạm vào bàn.
“Ta thắng rồi,” Eugene tuyên bố khi cậu ngay lập tức đứng dậy và kéo áo khoác của mình.
“…Làm sao cậu lại thắng được?” Gargith hỏi, ngây người.
“Kỹ thuật, thời điểm, và giác quan.”
Eugene vỗ vai Gargith khi cậu đi qua cậu ta trên đường ra ngoài.
“Lần sau, nhớ xịt nước hoa trước khi đến nhé.”
Với lời nói cuối cùng này, Eugene ngay lập tức rời khỏi nhà hàng mà không nhìn lại.