Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Eugene đột nhiên nảy ra suy nghĩ khi cậu nhìn vào gương vào một buổi sáng sớm. Cậu vuốt lại mái tóc rối xù của mình và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chính mình trong gương.
Bây giờ cậu đã mười bảy tuổi.
Bốn năm đã trôi qua kể từ khi Nghi thức Truyền thừa Huyết thống kết thúc và việc cậu được nhận vào nhà chính. Mặc dù khuôn mặt cậu vẫn còn non nớt, nhưng cơ thể thì đã phát triển tương đối. Khi Eugene ngắm nghía bộ ngực nở nang cùng đôi vai rộng của mình, trong một khoảnh khắc, cậu lại cảm thấy choáng ngợp.
‘Đây thực sự là một cơ thể tuyệt vời.’
Đây là một vấn đề mà cậu đã liên tục nghĩ đến trong suốt mười bảy năm sống trong cơ thể này, nhưng cậu không bao giờ cảm thấy vô vị mỗi khi nghĩ về nó.
Trước hết, cậu có một khuôn mặt rất đẹp. Eugene không nói như thế chỉ vì nó là của cậu. Mà bởi ngay cả khi cậu nhìn nó một cách khách quan, cậu cũng phải thừa nhận rằng các đặc điểm của cơ thể này rất ưa nhìn. Mặc dù cậu cảm thấy rằng khuôn mặt của Hamel tiền kiếp không quá xấu xí, nhưng nếu so sánh với khuôn mặt hiện tại của cậu dưới thân xác của Eugene, sự khác biệt về ngoại hình này có thể được ví như sự khác biệt giữa một con yêu tinh elf bình thường và một con người.
‘Mặc dù không bằng một yêu tinh elf so với một con orc.’
Eugene không muốn chê bai khuôn mặt kiếp trước của cậu quá mức. Sau khi vỗ nhẹ vào đôi má mịn màng của mình vài lần, Eugene bắt đầu tạo đủ kiểu biểu cảm trước gương.
Cái nhìn khó chịu trong mắt cậu mỗi khi cau mày vẫn không thay đổi chút nào kể từ khi còn nhỏ. Đó chỉ là một phần tính cách bẩm sinh của cậu ấy. Mặc dù đi khắp nơi với đôi mắt híp từ khi còn nhỏ, nhưng Eugene vẫn cảm thấy mừng vì mình không có bất kì nếp nhăn nào.
‘Mình đã có một ánh mắt thậm chí còn tệ hơn cả kiếp trước.’
Làm giãn ra cái cau mày của mình, cậu nở một nụ cười thật rộng.
Nhưng anh chàng đẹp trai trong gương này có thật sự là cậu không?
Mặc dù cậu đã quá trưởng thành để mang cái suy nghĩ vớ vẩn như vậy, nhưng dù đã sống trong cơ thể này mười bảy năm, cậu vẫn cảm thấy kinh ngạc mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ này trong gương.
‘Tôi phải thừa nhận điều đó, gen của cậu rất tốt’, Eugene nghĩ khi ngước nhìn mái tóc của mình.
Càng lớn, những sợi tóc bạc càng lộ rõ. Mỗi lần nhìn thấy màu tóc này, Eugene lại nhớ đến Vermouth.
Eugene có lý do của mình khi chìm vào trong những cảm xúc riêng của bản thân như vậy vào sáng sớm.
Sau khi bắt đầu luyện mana khi mới 13 tuổi, Eugene đã luyện tập vào mỗi buổi sáng mà không bỏ sót ngày nào. Và hôm nay,cuối cùng Eugene cũng đạt được Ngôi sao thứ ba trong Bí kíp Bạch Hỏa.
‘Nó thật nhanh.’
Cậu có thể cảm thấy những cái lõi bị tách rời đã quay quanh trái tim mình. Ba điểm sáng cho thấy cậu đã đạt đến Ngôi sao thứ ba của Bí kíp Bạch Hỏa.
‘Quá nhanh.’
Sau khi bắt đầu luyện mana, Eugene đã nhận ra vài điều.
Hiệu suất của Bí kíp Bạch Hỏa không thể so sánh với cách thức luyện mana mà cậu đã học từ kiếp trước. Eugene có thể cho ra mức độ hiệu quả tối ưu từ một lượng nhỏ mana và tốc độ hấp thụ mana của cậu cũng cực kỳ mạnh. Điều kiện để truyền lượng mana hấp thụ này khắp cơ thể và biến nó thành sức mạnh cũng không khó lắm.
Tuy nhiên, để có thể đạt được tới cấp bậc này nhanh như vậy...điều đó không chỉ do sự ưu việt của Bí kíp Bạch Hỏa mà còn là nhờ vào việc cơ thể Eugene đã ‘hòa hợp’ một cách tự nhiên với việc hấp thụ mana
‘Mặc dù rất tuyệt khi hiệu suất của cơ thể này quá tốt.’
Đôi khi cậu không khỏi cảm thấy bối rối.
‘Nếu nó đã nhanh như thế vậy sau này tiến độ của mình sẽ nhanh hơn bao nhiêu nữa đây.’
Nó trái ngược với tinh tế.
Nhưng đây là một vấn đề khá thú vị. Eugene mỉm cười khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình.
‘Nhưng chỉ với sức mạnh của mình ở kiếp trước sẽ không đủ.’
Cơ thể tuyệt vời này đã được trao lại cho cậu, Eugene Lionheart, và nó đã mang lại cho cậu rất nhiều sự kỳ vọng trong tương lai. Với cơ thể này, cậu không thể mãn nguyện với việc chỉ dựa vào ký ức tiền kiếp. Eugene đã bị thuyết phục về sự thật này nhiều năm về trước.
Hamel là một tài năng tuyệt vời. Dù không giỏi bằng Vermouth, nhưng cậu ta cũng biết cách sử dụng mọi loại vũ khí. Không được huấn luyện một cách bài bản nhưng các kỹ năng của Hamel đã được mài dũa trên chiến trường khi cậu đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết. Điều này có nghĩa là các kỹ thuật của cậu ấy đã được hoàn thiện thông qua việc áp dụng chúng liên tục.
Hamel đã tự tạo nên tên tuổi của mình chỉ với những kỹ năng này và thậm chí còn tự cho mình là một thiên tài. Tại thời điểm này, cậu ta đã gặp Vermouth và...Hamel đột nhiên nhận ra rằng cậu không phải là một thiên tài.
Sau khi trở thành bạn đồng hành của Vermouth, cậu cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Kỹ năng của cậu ta đã được trau chuốt hơn nữa, và cậu ấy thậm chí còn thêm nhiều kỹ thuật hơn vào các tuyệt kỹ của mình.
‘Nhưng vẫn chưa đủ.’
Chỉ có được sức mạnh mà cậu có ở kiếp trước thôi là không đủ. Để tận dụng cơ thể tuyệt vời và lòng tham này của mình, cậu cần nhiều hơn là ký ức về tiền kiếp.
‘Mình cần học mọi thứ.’
Và không chỉ ở mức cơ bản.
Kiếm, giáo, rìu và cung; cậu đã biết cách sử dụng thành thạo hết mọi vũ khí. Cậu tự tin vào kỹ thuật sử dụng vũ khí của mình vì cậu đã trau dồi những kỹ năng này không chỉ để sống sót mà còn để phát triển trong vùng đất quỷ dữ.
Nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn đạt đến trình độ đó. Mặc dù cậu vẫn còn chậm hơn một chút so với kiếp trước, nhưng cậu đã biết làm thế nào để hướng tới điều đó. Cơ thể cậu sẽ bắt kịp những gì cậu cho là có thể. Vì vậy nếu cuối cùng cậu vẫn đạt được mức độ ấy, thì nó sẽ không hiệu quả nếu giờ cậu sử dụng thời gian cho việc khác.
“Có vẻ như ta cần học thêm một số pháp thuật,’ Eugene đột nhiên nói.
“Chuyện vớ vẩn gì vậy?” Cyan tthở hổn hển.
Khi Cyan ngồi trên mặt đất cố gắng lấy lại hơi thở, cậu ngẩng đầu lên nhìn Eugene. Anh chàng quái dị đứng bên cạnh cậu không có dấu hiệu kiệt sức nào ngay cả khi hoàn thành tất cả bài huấn luyện mà họ vừa thực hiện.
Lúc đầu, điều này sẽ khiến cậu nổi cơn ghen tị, nhưng bây giờ...sau bốn năm nhìn vào biểu cảm thoải mái đó, cậu đã quen với nó.
“Ta nói rằng ta cần học thêm một số loại pháp thuật,” Eugene nhắc lại.
“Và ta nói, ‘Chuyện vớ vẩn gì vậy?’” Cyan đáp với vẻ mặt bối rối.
Eugene không phải là người duy nhất phát triển trong bốn năm này. Cyan cũng đã trưởng thành rất nhiều. Tất nhiên, rõ ràng là Cyan không đánh giá cao sự thật này và Eugene là lý do chính cho điều đó. Mặc dù họ có thể ngang tuổi nhau, nhưng Cyan chỉ thấp hơn Eugene một chút và sự khác biệt về trình độ của họ vẫn lớn hơn bao giờ hết.
“Nói về sáng nay...”
Eugene tiếp tục nói mà không đưa tay cho Cyan. Cyan vẫn là một cậu bé mang lòng tự trọng rất cao; cậu sẽ không bao giờ thừa nhận mình đã thua ngay cả khi bị đánh bại, và cậu sẽ không chấp nhận nếu Eugene giúp cậu một tay. Mặc dù Cyan không còn khó chịu về việc bị xúc phạm hay đại loại như những gì đã xảy ra trong lần gặp mặt đầu tiên của họ nhưng nó sẽ chỉ khơi dậy cảm giác thất vọng trong lòng nếu Eugene thể hiện lòng tốt với cậu.
“...Ta chỉ đang luyện tập Bí kíp Bạch Hỏa như ta vẫn thường làm...”
“Có lẽ nào, ngươi thực sự...?” Cyan không thể nói dứt lời.
Đôi mắt của Cyan bắt đầu run lên khi cậu có linh cảm xấu. Cậu nghiến chặt răng và rồi nhảy dựng lên.
Eugene mỉm cười khi thấy dáng vẻ bối rối của Cyan như thế này.
“...và rồi chuyện này xảy ra.”
Khi Eugene nói xong, mana thường được chia khắp cơ thể của cậu đã tập trung gần trái tim. Khi đó ba ngôi sao ở phần lõi đã bắt đầu cộng hưởng với nhau. Những ngôi sao này được khóa lại với nhau tạo thành một mạch xung quanh trái tim của cậu và sức mạnh mana trong cơ thể bắt đầu khuếch đại một cách bùng nổ.
Phù!
Mana ở dạng ánh sáng tinh khiết, bao trùm toàn bộ cơ thể Eugene. Cyan nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này với đôi mắt kinh ngạc. Ánh sáng như ngọn lửa màu trắng bao quanh Eugene trông giống như bờm sư tử đang uốn lượn.
“Cái...mẹ gì...!” Cyan chửi thề, giọng run run.
Vì cậu cũng đã thực hiện thành công Bí kíp Bạch Hỏa, nên cậu có thể nhận thức rõ ràng chiếc áo choàng mana xung quanh Eugene có nghĩa là gì. Bằng cách bao phủ cơ thể mình trong ngọn lửa mana như thế, Eugene đã thực sự tạo ra một ngọn hải đăng rực lửa xứng đáng với cái tên Bí Kíp Bạch Hỏa.
Điều này có nghĩa Eugene đã đạt đến Ngôi sao thứ ba của Bí kíp Bạch Hỏa.