Sau khi Gilead và Gion rời đi, Eugene gọi to: "Nina."
"Cho phép tôi đi chuẩn bị bữa ăn cho ngài nhé." Nina đề nghị.
"Được, nhưng trước khi làm điều đó," Eugene nói khi cậu đứng dậy khỏi giường và cầm lấy Wynnyd.
"Hãy giữ bí mật bất cứ điều gì xảy ra từ bây giờ giữa chúng ta."
"Vâng?"
"Ngay cả khi ta ngất đi nữa, đừng nói cho ai biết."
"...Ngài có thực sự cần phải thử làm điều đó ngay bây giờ không?" Nina hỏi lo lắng.
"Ta chỉ cần kiểm tra cái này một chút, nên chắc không có vấn đề gì đâu" Eugene trấn an cô trước khi truyền mana vào Wynnyd.
May mắn thay, không có sự lặp lại của vụ việc trước đó. Nhưng Eugene vẫn cau mày vì điều này khiến cậu cảm thấy có chút thất vọng. Thay vào đó, một linh hồn bằng lòng bàn tay bắt đầu lơ lửng xung quanh cậu ấy.
Đó là một sylph, một linh hồn gió cấp thấp. Được tạo thành từ một khối lượng gió, nó thậm chí không có hình dạng phù hợp. Tuy nhiên, với lượng mana nhỏ của Eugene, việc cậu triệu hồi được một sylph là điều bình thường.
Để đề phòng, Eugene cố gắng hỏi linh hồn trong đầu, "Này, ngươi có nghe gì từ nhà vua của ngươi không?"
Không có hồi âm. Có vẻ như không thể trò chuyện với một linh hồn có trí thông minh thấp như vậy. Eugene bĩu môi, vung Wynnyd lên.
Eugene bắt đầu bài kiểm tra của mình bằng cách đọc một câu thần chú trong đầu, "Kiếm gió."
Sau khi cậu làm vậy, một luồng gió mờ đục hình thành xung quanh thanh kiếm. Eugene liếc xuống lưỡi kiếm uốn lượn này trước khi vung nó.
Schick.
Âm thanh kỳ lạ mà lưỡi kiếm phát ra khi nó vung qua không trung khiến Nina run rẩy. Sau khi vung Wynnyd thêm vài vòng, Eugene thả sylph trở lại Thế giới Linh hồn.
Trước khi làm vậy, cậu cố gắng giao tiếp với nó một lần nữa trong tâm trí,
'Hãy chuyển thông điệp này cho Tempest," Nếu ông nói dối ta, ta chắc chắn sẽ giết ông."
" Nhưng Sylph vẫn không trả lời. Tuy nhiên, nó dường như cảm nhận được rằng nhà vua của nó đã bị xúc phạm, vì thế nó đã phà một cơn gió vô mặt của Eugene trước khi trở về Thế giới Linh hồn.
'.. Mặc dù Tempest không có lý do gì để nói dối về điều đó,' Eugene thừa nhận với chính mình.
Eugene chỉ là không thể hiểu những gì mình đang cảm nhận, chỉ là cậu ấy phải nói gì đó. Cảm xúc lẫn lộn, Eugene ngồi xuống giường một cách nặng nề.
'.. Mình cần suy nghĩ thấu đáo về điều này' Eugene tự nhủ, 'mà không để bất kỳ cảm xúc vô ích nào cản trở.'
Ba trăm năm trước, Hamel đã chết. Những người bạn đồng hành của cậu ấy, Vermouth, Sienna, Anise và Molon, tiếp tục lên đường đến lâu đài của Quỷ Vương Giam Cầm.
Đó phải là một chuyến đi khó khăn. Quỷ Vương Giam Cầm, đứng thứ hai trong số các Quỷ vương, đã đủ mạnh đến nỗi không ai trong số các Quỷ vương Giận Dữ, Quỷ Vương Độc Ác hay Quỷ Vương Tàn Sát trước đó có thể so sánh được với hắn. Đến được lâu đài của hắn cũng khó như tiêu diệt một trong những Quỷ vương trước đó rồi.
'..Và mình đã chết ... ’
Nói một cách khách quan, Hamel đã rất mạnh. Mặc dù cậu ta không bằng Vermouth, nhưng cậu ta dễ dàng là người xếp thứ hai trong nhóm. Vì vậy, khi Hamel đã chết, bốn người còn lại có thể đã thấy không thể đối phó với các Quỷ vương còn lại.
Họ đã phải rất kiệt quệ để đến được lâu đài của Quỷ Vương Giam Cầm, và Hamel đã chết trước trận chiến. Trong tình trạng như vậy, thật khó để nói liệu họ có thể đánh bại Quỷ Vương Giam Cầm hay không. Trong trường hợp đó ... liệu họ có nên rút lui tạm thời và xem xét lại kế hoạch không?
'...Vậy mọi thứ thực sự đã kết thúc ở đó sao?'
Chỉ có Hamel hi sinh, Vermouth và bốn người còn lại đã trở về từ Vùng đất quỷ dữ của Helmuth sau khi thực hiện một lời hứa bí ẩn nào đó. Tuy nhiên, chỉ có Vermouth và các Quỷ Vương còn lại biết chi tiết về lời hứa này.
'Nhưng thực sự, đã có những gì trong lời thề đó ?'
Đó là điều khiến Eugene bận tâm nhất. Đối với các Quỷ vương sống để gây ra đau khổ cho thế giới, điều gì trên thế gian này có thể khiến chúng thay đổi ý định và thề sẽ bảo vệ hòa bình? Ai chính xác là người đã đề xuất lời thề như vậy ngay từ đầu? Nội dung của lời thề là gì?
'Tất cả đều trở lại Helmuth.'
Chỉ nghĩ về nó một mình sẽ không mang lại cho Eugene bất kỳ câu trả lời nào. Ký ức về kiếp trước của cậu rõ ràng đã dừng tại khi cậu chết trong lâu đài của Quỷ Vương Giam Cầm ba trăm năm trước. Còn về những sự kiện sau đó … cậu chỉ biết qua nội dung của những câu chuyện cổ tích mà Eugene đã đọc khi còn nhỏ.
'Mình sẽ phải đến Helmuth,' Eugene cuối cùng quyết định.
Ba trăm năm trước, Helmuth là một nơi kinh hoàng. Những con ma thú với mục đích duy nhất là bắt và ăn thịt con người lang thang khắp nơi, chúng liên tục bành trướng để xâm chiếm lãnh thổ của con người.
Các Pháp Sư Sa Ngã - hiện được gọi là Pháp Sư Bóng Tối- săn lùng con người để dâng họ làm cống phẩm cho chủ nhân của chúng, các Quỷ vương. Những pháp sư xấu xa này muốn trở thành những con quỷ thực sự, vì vậy chúng tìm kiếm sự thật về Ma Đạo dù phải quỳ gối trước các Quỷ vương đi chăng nữa.
Helmuth đã là một địa ngục méo mó của những ham muốn xấu xí và tồi tệ như vậy.
Tuy nhiên, điều đó không còn nữa. Kể từ hai trăm năm trước, Helmuth đã bắt đầu tiếp nhận du khách là con người, và các Quỷ vương và quỷ tộc đã thể hiện sự hiếu khách với du khách như thể chúng đang cố gắng bù đắp cho sự tàn ác trong quá khứ của mình.
Ngày nay, người ta không nghĩ đến Helmuth như địa ngục. Thay vào đó, họ nghĩ về nó như một điểm đến du lịch nơi người ta có thể trải nghiệm những thứ giải trí độc đáo, quyến rũ và sa đọa không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu khác.
Quỷ tộc, những kẻ từng chủ động xâm chiếm lãnh thổ của con người, hiện đang tình nguyện cung cấp dịch vụ của chúng ở các nước láng giềng như một sự đền bù cho cuộc chiến. Và các phù thủy bóng tối, những con chó của Quỷ vương, đã tự biến mình thành nạn nhân và khi thời thế thay đổi, chúng thậm chí đã có thể xây dựng Hắc Ma Tháp ở Aroth.
Theo quan điểm của Eugene, tất cả những điều này đều là hoàn toàn vô nghĩa.
Qủy tộc đang tình nguyện làm việc? Chúng chắc chắn đang hút linh hồn con người sau lưng họ. Hắc Ma Tháp ? Nó sẽ tốt hơn nếu gọi nó là Đầm lầy bại hoại.
Mặc dù chúng nói là vì mục đích thúc đẩy việc nghiên cứu ma thuật, nhưng rõ ràng là tại sao những kẻ điên rồ ở Aroth lại chào đón các Pháp sư Bóng tối và ngoảnh mặt làm ngơ trước những tội ác trong quá khứ của những pháp sư này. Mặc dù sự thật vẫn chưa được tiết lộ, nhưng Eugene chắc chắn rằng tất cả những thứ xấu xí đều được che giấu đằng sau việc xây dựng Hắc Ma Tháp..
'Helmuth, Aroth, Yuras, và Ruhr…' Eugene bực bội lẩm bẩm khi nhớ lại từng nơi mà những người bạn đồng hành của cậu trong kiếp trước đã lưu lại dấu vết.
Dĩ nhiên, cậu không thể lập tức lên đường. Với thân hình trẻ con của mình, không thể nào cậu đi một mình đến những vùng đất xa xôi như vậy.
"Nhưng một ngày nào đó," Eugene tự nhủ với mình một cách kiên định, trước khi thở dài và vỗ nhẹ vào bụng.
Bụng cậu đang cồn cào vì đói.
****
Chính xác thì cậu ấy nên nói gì với Eugene?
Sau khi rời bữa tiệc, nỗi lo lắng này khiến Cyan trằn trọc gần như cả đêm. Dù cậu ta chỉ vừa chợp mắt được một chút, nhưng giấc mơ chết tiệt đó đã phá hỏng giấc ngủ của cậu. Trong giấc mơ đó, Cyan đã đấu tay đôi với Eugene và thua thêm một lần nữa.
Ngoại trừ lần này, Cyan là một con Minotaur thay vì chính cậu.
Trong giấc mơ, cậu ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng mà mình đã chứng kiến trong Nghi thức Truyền thừa Huyết thống. Sau khi trở thành một Minotaur không thể sử dụng quang kiếm, Cyan đã bị Eugene chém vụn một cách dã man.
Bị xé nát không thương tiếc.
Khi bước ra khỏi phòng tập thể dục, Cyan cố gắng rũ bỏ những dấu tích cuối cùng trong giấc mơ của mình bằng một cái rùng mình. Tuy nhiên, cái cau mày trên khuôn mặt cậu vẫn nặng nề như mọi khi. Nhưng cứ dụi mắt là lại thấy cảnh mình bị xiên nhiều lần trong giấc mơ, Cyan cắn môi bực bội.
"Có chuyện gì vậy, anh?” Ciel đột nhiên hỏi.
"Không chuyện gì xảy ra cả. Sao em lại hỏi vậy?" Cyan trả lời đầy đề phòng.
“Biểu hiện của anh trông như nhà có tang vậy, với cả anh cũng không đến ăn sáng.”
“Anh luôn như này mà, và chỉ là không ăn nhiều như thường lệ một chút thôi.”
“Nói dối” Ciel buộc tội, lè lưỡi với một nụ cười. “Em biết những gì đang thực sự xảy ra với anh. Vì Eugene, phải không?”
Cyan nổi giận, "Liên quan gì đến thằng đó?"
“Họ nói rằng chúng ta sẽ học cùng với Eugene bắt đầu từ hôm nay. Em biết rằng anh thực sự bận tâm vì điều này.
"Anh bảo là không liên quan đến nó!"
“Thấy chưa, anh mất bình tĩnh nhanh hơn bình thường đấy. Sao anh lại giận cá chém thớt lên em chứ?
“..Anh không mất bình tĩnh .”
“Nhưng anh không phủ nhận rằng có điều gì đó đang làm phiền anh chứ?”
“Chỉ là…” do dự, Cyan nắm chặt tay trong khi trừng mắt nhìn cô em gái táo tợn của mình.
“...Thành thật mà nói, nó làm phiền anh.”
“Nhưng mẹ nói rằng anh cần phải làm bạn với cậu ta,” Ciel nhắc nhở.
“Em có nghĩ rằng anh thực sự có thể làm điều đó chỉ vì mẹ bảo sao?”
“Em làm rồi nè. Anh có cần em chuyển lời giúp không?”
“Anh muốn nói gì với anh ấy?”
“Hay là em bảo hãy làm bạn với anh mình nhé.”
Vai của Cyan trùng xuống trước những lời này, và nắm tay của cậu ấy bắt đầu run lên vì xấu hổ. Mặc dù có thể yêu cầu mẹ mình làm một việc như vậy, nhưng Cyan nhất định không thể cho phép cô em gái nhỏ hơn mình vài giây đưa ra một yêu cầu nhục nhã như vậy...
“Anh tự có cách của anh,” Cyan nói ra trước khi lập tức mím chặt môi.
Cậu vừa nhìn thấy Eugene đi bộ từ khu nhà phụ phía xa. Đôi mắt của Cyan mở to khi cậu nhìn thấy Wynnyd đang treo trên eo của Eugene. Ngay cả ở khoảng cách này, cậu ta vẫn có thể nhận ra tất cả những chi tiết nhỏ nhất của thứ vũ khí nổi tiếng đó.
“Nghe bảo cậu ta đã đạt được Ngôi sao đầu tiên trong Bí Kíp Bạch Hỏa,” Ciel nói bên cạnh Cyan.
“Anh biết,” Cyan nghiến răng.
“Không phải chúng ta đã mất rất nhiều thời gian để đạt được một Ngôi Sao sao?”
“Không lâu lắm đâu. Chúng ta mất khoảng một tháng, chỉ có vài người trong chi chính có tốc độ nhanh được như vậy thôi.”
“Nhưng Eugene thậm chí không mất một ngày để đạt được Ngôi Sao đầu tiên. Điều đó không có nghĩa là cậu ấy là người nhanh nhất trong lịch sử sao?”
“Đừng nói nữa.”
“Em đã nghe điều này từ chú Gion, nhưng rõ ràng, Eugene đã có thể cảm nhận được mana ngay khi cậu ấy ngồi xuống địa mạch. Chúng ta mất hơn bốn ngày phải không?”
“Vậy thì sao,” Cyan đáp lại bằng một giọng đanh thép khi quay sang nhìn chằm chằm vào em gái mình.
Ciel chỉ cười khúc khích thích thú trước phản ứng của anh trai mình.
Thay vì tiếp tục trêu chọc anh trai mình, Ciel vẫy tay chào Eugene đang tiến đến và chào, “Xin chào!”
“Sao ngươi vẫn về tòa nhà phụ vậy? Ngươi được phép sống với chúng ta ở biệt thự chính của gia đình cơ mà?” Ciel nói với Eugene khi cậu đến gần hơn.
Cyan ngay lập tức trả lời thay cho Eugene, “Đó là một ý tưởng tồi tệ.”
Sau khi liếc nhìn Cyan, Eugene gật đầu và nói, "Ta cũng nghĩ đó sẽ là một ý tưởng tồi tệ."
“Nhưng ta thì nghĩ nó sẽ rất tuyệt,” Ciel nhấn mạnh với một nụ cười toe toét trước khi chỉ vào Wynnyd. “Ta nghe nói rằng ngươi có thể triệu hồi Phong Linh Vương bằng Wynnyd?”
“Chắc chắn là nói dối,” giống như lần trước, Cyan trả lời thay vì Eugene.
Mặc dù trái tim cậu ta đang dần mở lòng với Eugene, nhưng Cyan hoàn toàn không thể thay đổi hành vi thù địch của mình. Cyan còn quá nhỏ để hiểu được cảm giác kính sợ của mình đối với Eugene, và càng khó khăn hơn để cậu ấy xác định được cảm giác tôn trọng mà cậu ấy dành cho điều này.
“Ngoại trừ Vermouth Vĩ Đại, không ai trong gia tộc có thể triệu hồi Phong Linh Vương bằng Wynnyd,” Cyan trích dẫn làm bằng chứng.
Eugene khịt mũi trước những lời này và rút Wynnyd ra. Điều này khiến Cyan giật mình nhảy lùi ra xa.
“N-Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy?” .
Thay vì trả lời, Eugene truyền mana của mình vào Wynnyd. Ngay sau đó, gió tập hợp thành hình dạng của một sylph. Nhìn thấy sự xuất hiện của nó, Cyan trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm và phá lên cười.
"Đó là gì? Phong Linh Vương?” cậu hỏi một cách chế giễu.
“Không,” là câu trả lời đơn giản từ Eugene.
Eugene giơ Wynnyd lên để có thể nhìn thấy rõ ràng và con sylph bắt đầu quấn quanh thanh kiếm. Cyan há hốc mồm khi đón nhận lưỡi kiếm gió này.
“Q-Quang Kiếm?!” Cyan thốt lên.
“Đối với cậu, thứ này thực sự giống như quang kiếm sao?” Eugene hỏi một cách chế giễu.
Khuôn mặt của Cyan đỏ bừng khi cậu cảm thấy tình thế đã thay đổi. Trong khi vung Wynnyd vài vòng, Eugene nhìn chằm chằm vào Cyan.
“Chúng ta đấu thử qua lại tí nhỉ?” Eugene đề nghị.
“...C-cái gì?!” Cyan nghẹn ngào trong hoảng sợ.
“Cậu dùng quang kiếm của mình thoải mái, ta dùng cái này.”
"...."
Khi Cyan vẫn im lặng, Eugene kích đểu,“Tại sao chúng ta không vui vẻ một chút nhỉ? Nếu cậu thích thì chúng ta có thể đặt cược nó? Nếu cậu thắng, ta sẽ…"
“Ta-sẽ không,” Cyan ngay lập tức lùi lại trong khi lắc đầu. “Hôm nay ta... đến đây... để tập luyện với chú Gion. Không phải ở đây để đấu với ngươi.”
Eugene cười toe toét, "Sợ à?"
“Ta không sợ,” Cyan ngập ngừng trả lời trong khi khẩn trương gửi cho Ciel một cái nhìn cầu cứu.
Cậu ta đang hy vọng rằng em gái mình có thể cứu vãn tình hình bằng cách nào đó. Tuy nhiên, Ciel chỉ phớt lờ cái nhìn của Cyan và mỉm cười thích thú.
'Con mụ độc ác đó.'
May mắn thay, trước khi Cyan buộc phải đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào, Eugene đã lùi bước và cho cậu ta một lối thoát.
“Chúng ta dừng nói linh tinh được rồi” Eugene nói với một tiếng thở dài.
Cyan thì không thể nghĩ ra bất cứ điều gì nữa
“....”
“Bây giờ chúng ta là anh em, vì vậy chúng ta nên cố gắng hòa thuận,”
Eugene nói với một nụ cười rộng khi đưa tay cho Cyan. Trong một lúc, Cyan xen kẽ giữa việc nhìn chằm chằm vào tay và mặt của Eugene.
Eugene cuối cùng đã hỏi, "Cậu không biết cái bắt tay này có ý nghĩa gì sao?"
"Huh?" Cyan có vẻ bối rối.
“Ta muốn chúng ta hòa thuận như anh em.”
“..Ồ, thì… đó là…” Sau một lúc do dự, Cyan cuối cùng cũng nắm lấy tay Eugene với một cái gật đầu biết ơn.
“Ta nữa,” Ciel yêu cầu, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Yêu cầu này buộc Eugene phải khoanh tay để có thể nắm đồng thời cả hai tay của Cyan và Ciel.
“Vì ta sinh ra sớm hơn ngươi, nên ngươi phải gọi ta là chị” Ciel lại tiếp tục.
Eugene từ chối, "Cậu có thể ngừng nói về điều đó không?"
Điều đó không có nghĩa là cậu nhóc là anh trai của Eugene sao? Mặc dù Cyan cảm thấy ý nghĩ này hiện lên trong đầu, nhưng cậu quyết định im lặng khi nhìn thấy đôi mắt nheo lại của Eugene.
Cậu ấy chắc chắn không có đủ can đảm để tuyên bố Eugene là em trai của mình.