“Ta sẽ không nhận con làm đệ tử của ta ngay lập tức,” Lovellian nói chắc chắn.
Eward cố gắng kìm nén những hồi hôp trong lòng khi cậu quay sang nhìn Lovellian. Đôi mắt lấp lánh của cậu tràn đầy niềm mong đợi và háo hức cho tương lai của mình ở Aroth. Tuy nhiên, Lovellian không phải là người có thể vô điều kiện ban cho chàng trai trẻ này những điều mà cậu ấy mong muốn.
“Xích Ma Pháp, nơi ta quản lý, chuyên về phép triệu hồi trong số các loại phép thuật khác nhau. Do đó, con phải đến Aroth và tham gia bài kiểm tra năng khiếu để xem con có phù hợp với chuyên môn của chúng ta hay không.”
“Nhưng nếu… Con có năng khiếu về phép triệu hồi thì sao?” Eward hỏi một cách hy vọng.
“Nếu như vậy, thì đó là một khám phá thú vị, nhưng chỉ năng khiếu sẽ không đủ để con trở thành đệ tử của ta.”
Với điều này, Lovellian rõ ràng vạch ra ranh giới về những gì anh ấy sẵn sàng làm. Eward có vẻ thất vọng trong chốc lát, nhưng cậu nhanh chóng thay đổi biểu hiện, nhận thức rõ ràng về Gilead và Tanis, những người đang ngồi bên cạnh Lovellian.
Eward sắp rời khỏi ngôi nhà ngột ngạt này. Chỉ việc đó thôi cũng đủ để khiến đây trở thành một khoảnh khắc để ăn mừng. Dù cậu không thể trở thành đệ tử của Lovellian ngay lập tức, nhưng việc cậu có thể bỏ lại gia đình và trốn sang một nơi khác đã khiến đầu ngón tay của Eward run rẩy vì phấn khích.
“Đó là bởi vì có rất nhiều pháp sư mong muốn trở thành đệ tử của ta,” Lovellian tiếp tục nói.
"Ở Aroth, danh tính của con là người thừa kế dòng họ Lionheart sẽ không mang lại cho con bất kỳ sự thiên vị nào. Trừ khi con có đủ tài năng để dập tắt tất cả những lời phản đối của các pháp sư khác, ta không thể nhận con làm đệ tử của ta.”
“…Con hiểu,” Eward nói một cách ấm ức.
Sau khi đã cảnh báo, Lovellian bắt đầu an ủi Eward, “…Tuy Aroth sẽ không có sự đối xử đặc biệt với những người mang họ Lionheart nhưng ta là bạn cũ của Gilead trước khi ta là Pháp Sư Trưởng của Xích Ma Tháp…. Với năng lực của ta, ta sẽ có thể cung cấp cho con nhiều cơ hội, và ta cũng sẽ có thể bảo vệ con khỏi những lời cáo buộc về phân biệt đối xử. Tất cả là để cung cấp cho con môi trường tốt nhất để rèn luyện phép thuật phù hợp với năng khiếu của con.”
Tất cả những lời hứa này khiến trái tim Eward đập nhanh hơn vì háo hức. Tuy nhiên, Eward không vội chấp nhận lời đề nghị hay bật cười sung sướng, dù cậu rất muốn. Thay vào đó, cậu quay sang nhìn Tanis và Gilead với ánh mắt e dè.
“…Đây là điều con phải tự quyết định,” Gilead nói trước. “Không cần phải quan tâm đến ta. Nếu con muốn đi, thì hãy đi.”
“...Phụ thân…,” Eward lẩm bẩm.
“Eward,” Tanis, người đã luôn giữ im lặng, bỗng gọi tên con trai, “Đây là cơ hội phụ thân con đã cố gắng ban cho con. Hãy nhận nó với lòng biết ơn.”
“…,” Eward lặng thin.
Nhận thấy sự khó chịu của con trai, Gilead tiếp nối, “Con có lý do gì để do dự? Dù sao, từ khi còn nhỏ, con luôn thể hiện sự quan tâm nhiều hơn đến phép thuật hơn là kiếm hay giáo.”
Eward vẫn có vẻ băn khoăn nhưng không thể nghĩ ra điều gì để nói.
“Vì lợi ích của con, ta đã yêu cầu những pháp sư vĩ đại nhất của kinh đô đến và dạy con phép thuật, nhưng không may, không ai phù hợp để trở thành thầy của con,” Gilead thở dài thất vọng.
Có chút mỉa mai trong những lời nói này. Những pháp sư đã được mời từ kinh đô để dạy Eward phép thuật đều là những pháp sư nổi tiếng, người có thể đã bước lên những vị trí cao quý trong các tháp ma thuật của họ nếu họ chọn ở lại Aroth.
Không ai trong số họ đã trở thành thầy của Eward bởi vì chính Eward không thể dành trọn tâm huyết cho việc học phép thuật. Ngôi nhà ngột ngạt này đã dập tắt cả niềm đam mê và ý chí tự do của Eward.
“Eward,” Tanis nói, mắt bà nhíu lại.
Eward sợ phải đối mặt với ánh mắt này của mẹ cậu. Cậu sợ mẫu thân mình hơn, người luôn túc trực bên cạnh dõi theo mọi hành động của cậu, hơn là sợ phụ thân, Tộc trưởng của gia tộc.
Tanis bắt đầu một trong những bài giảng thường lặp lại của bà, “Con không được quên. Con là người thừa kế đầu tiên của gia tộc Lionheart. Là con trai của ta, con sẽ trở thành Tộc trưởng của chính gia.”
Eward ghét những lời này. Chúng làm cậu sợ hãi và nặng trĩu trên vai mỗi lần cậu bị buộc phải nghe chúng. Không thể nói gì đáp lại, Eward hạ ánh nhìn xuống sàn nhà.
“Con không được quên điều này, ngay cả ở Aroth,” Tanis kết luận vững chắc.
“…Tanis,” Gilead khiển trách vợ mình.
Tanis bào chữa cho mình, “Là mẹ, ta chỉ muốn khuyến khích con trai mình.”
Gilead chỉ muốn bà dễ dãi hơn, nhưng Tanis lại liếc chồng mình một cách lạnh lùng. Bà không hoàn toàn đồng ý với kế hoạch của chồng mình ngay từ đầu. Bà ghét ý nghĩ rằng một người xa lạ như Eugene gia nhập vào chi chính. Một việc nhận nuôi cơ à? Thật lố bịch! Không phải là đủ rồi sao khi Gilead đã lấy thêm vợ thứ hai và sinh ra cặp song sinh?
Bà cũng không muốn gửi Eward đến Aroth. Nếu con trai cả, Eward, được gửi đến Aroth, rõ ràng là ả khốn nạn Ancilla ấy sẽ vui mừng điên cuồng.
Tuy nhiên, Tanis không có lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Eward đến Aroth. Mặc dù đứa con bị ghét bỏ của bà đã sinh ra là người thừa kế đầu tiên của chi chính, nhưng nó không thừa hưởng được những phẩm chất cần thiết để phù hợp với vị trí đó. Thậm chí tệ hơn, nó có tính cách yếu đuối và ngây thơ. Dù Tanis muốn giữ con trai ở gần bên mình thế nào đi nữa, bằng cách làm vậy, bà sẽ không thể thấy được sự cải thiện nhỏ nhất nào trong khả năng của Eward.
“…Eward,” Tanis tiếp tục bằng giọng điệu dịu dàng hơn, bà nắm lấy tay Eward.
Bà chỉ nhìn vào khuôn mặt con trai mình khi chờ đợi cậu phản ứng, không nói gì thêm. Eward từ từ ép bản thân nâng ánh nhìn lên và đối mặt với ánh mắt của Tanis.
Đêm ấy, Tanis dành rất nhiều thời gian nói chuyện với Eward trong phòng của cậu.
Eward sẽ đi cùng Lovellian đến Aroth vào ngày hôm sau. Tanis hy vọng rằng Eward sẽ có thể trở thành đệ tử của Lovellian. Nhưng nếu cậu không thể làm được điều đó, thì bà ít nhất cũng hy vọng rằng cậu sẽ có thể tăng cơ hội kế vị cha mình bằng cách giao tiếp với những pháp sư khác ở Aroth.
Bà hy vọng rằng bằng cách hòa thuận với những pháp sư này, cậu có thể tạo ra những mối quan hệ sẽ có lợi cho cậu sau này, đồng thời giành được sự ủng hộ cho cuộc đấu tranh để trở thành Tộc trưởng; đây là một cơ hội mà cậu sẽ không thể tận dụng được bằng cách ở lại nhà chính.
“Con là người thừa kế của gia tộc Lionheart,” Tanis lặp lại câu này nhiều lần trong suốt đêm.
“V-vâng, thưa mẫu thân,” không thể nâng mắt khỏi sàn, Eward lặp lại câu trả lời giống nhau mọi lần.
Ngày sau bữa tiệc, rất nhiều người rời khỏi nhà chính. Lovellian đang trên đường đến Aroth với Eward, và Gargith và Dezra cũng trở về nhà cùng cha mẹ họ.
Ngay cả những kẻ thất học không đáng được nhớ tên cũng đã rời đi, nên phần nhà phụ đã gần như trống rỗng, nhưng những người hầu trong nhà phụ vẫn bận rộn từ sáng sớm hôm nay.
Đó là bởi vì, từ bây giờ, nhà phụ sẽ chỉ được sử dụng bởi Eugene và Gerhard. Gilead đã đề nghị cho họ ở chung với ông trong dinh thự của gia đình chính, nhưng Eugene đã từ chối lời đề nghị này. Đây là vì lợi ích của cha cậu, Gerhard. Nếu cậu ở trong nhà chính, Gerhard có lẽ sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bị giày vò bởi các thành viên của nhà chính. Vì vậy, thay vì bị buộc phải chịu đựng sự khó chịu đó, bằng cách sống riêng biệt trong nhà phụ, mọi việc sẽ dễ dàng hơn cho cả hai người.
“Ta hy vọng chúng ta sẽ hòa thuận từ bây giờ,” Eugene nói với nụ cười.
Nina gật đầu đáp lại. Nhiệm vụ làm người hầu cho cậu của cô không bị đình chỉ sau khi Nghi thức Truyền thừa Huyết thống kết thúc. Theo yêu cầu của Eugene, Nina sẽ tiếp tục làm người phục vụ cá nhân cho cậu.
Nina biết đây là dấu hiệu của sự quý trọng của Eugene.
“Có gì con muốn ta mang về từ Gidol không?” Gerhard hỏi khi chuẩn bị ra đi.
“Con không cần gì cả, phụ thân, nên phụ thân chỉ nên tập trung vào việc đóng gói đồ của mình,” Eugene trả lời.
Mặc dù hiện tại ông đang bị đau đầu do say rượu, nhưng Gerhard không thể nghỉ ngơi cho đến khi hồi phục. Bởi vì ông cần phải đi đến Gidol ngay lập tức với một số người chăm sóc khuôn viên của chi chính. Vì ông sẽ sống trong nhà phụ với Eugene từ bây giờ, ông cần phải sắp xếp để đóng cửa dinh thự của mình ở Gidol.
Tất cả những hiệp sĩ đã phục vụ Gerhard từ lâu, cũng như tất cả những người hầu và người chăm sóc khuôn viên, đều đang chờ ông ở Gidol. Trong khi ông sẽ không thể trở về nhà chính với tất cả bọn họ, một số ít được chọn sẽ đi theo Gerhard trở lại. Trong khi đó, một số sẽ ở lại và được giao nhiệm vụ cần thiết để duy trì dinh thự không có chủ nhân. Miễn là họ được trả lương đủ, nhiều người hầu sẽ sẵn lòng ở lại dinh thự cũ của họ.
“Vì những đồ vật trong nhà phụ tốt hơn rất nhiều so với những cái ở dinh thự của chúng ta, nên đừng có mang những thứ không cần thiết mà chúng ta sẽ không dùng,” Eugene khuyên cha mình.
“Ta vẫn chưa quen được…. Chúng ta thật sự… sống ở đây từ bây giờ…?” Gerhard hỏi ngập ngừng.
Gerhard cười trong sự hoài nghi khi quay lại nhìn nhà phụ. Mặc dù ông đã cố gắng thích nghi nhiều lần, nhưng thực tế đôi khi vẫn còn giống như một giấc mơ.
‘…Nhưng đây chắc chắn là thực tế,’ ông nhắc nhở bản thân.
Gerhard cảm thấy tim mình tràn ngập niềm tự hào khi nhìn xuống khuôn mặt con trai mình mỉm cười. Sau khi ôm con trai một lần nữa, ông lên xe ngựa do những người chăm sóc khuôn viên chuẩn bị.
“Đi an toàn và nhớ khoe về may mắn của chúng ta nhé phụ thân,” Eugene nói với một nụ cười khi tiễn Gerhard.
Buổi sáng của ngày đầu tiên trong cuộc sống mới của cậu như một đứa con được nhận nuôi đã trôi qua như vậy. Bình thường, cậu sẽ bắt đầu huấn luyện vào lúc này, nhưng thay vào đó Eugene chỉ đợi trong vô định bên trong phòng tập thể dục.
Hôm nay là một ngày quan trọng với Eugene theo nhiều cách. Không chỉ là ngày đầu tiên trong phần còn lại của cuộc sống của cậu như một thành viên được nhận nuôi của chi chính, mà còn là ngày cậu sẽ kích hoạt mana của mình lần đầu tiên kể từ khi tái sinh.
Tất cả các kinh thư luyện mana đều bắt đầu bằng việc dạy cách cảm nhận mana. Mặc dù mana có ở khắp nơi trên thế giới, nhưng sẽ không thể tìm thấy nó bằng mắt thường dù có cố gắng thế nào đi nữa. Chỉ sau khi luyện tập bản thân và giác quan của mình theo kinh thư luyện mana, mới có thể bắt đầu cảm nhận mana.
Những “cải tiến” như vậy có thể được chia thành hai loại. Các kỹ thuật Hơi thở và các kỹ thuật Thể chất.
Các kỹ thuật Hơi thở tích luỹ mana đã tan vào không khí bằng cách hít vào; Các kỹ thuật Thể chất tích luỹ mana này thông qua sự chuyển động của cơ thể. Cả hai đều không dễ học, nhưng nếu Eugene phải chọn, cậu cho rằng các kỹ thuật Hơi thở vượt trội hơn các kỹ thuật Thể chất. Một khi kỹ thuật Hơi thở được nội tiết hoàn toàn, người sử dụng có thể hấp thụ mana với mọi chuyển động mà họ làm, nhưng rất khó để các kỹ thuật Thể chất làm được như vậy.
Trong kiếp trước, Hamel đã luyện tập mana của mình theo kỹ thuật Thể chất. Sau đó, với lời khuyên từ Sienna và Vermouth, cậu đã chuyển đổi kỹ thuật Thể chất của mình thành kỹ thuật Hơi thở.
‘Kinh thư luyện mana của Lionheart là kỹ thuật Hơi thở,’ Eugene nhớ lại.
Mặc dù có vẻ hiển nhiên, huấn luyện mana không thể được thực hiện chỉ bằng cách hít thở bình thường. Các kỹ thuật Hơi thở được sử dụng để huấn luyện mana cũng đòi hỏi một sự khéo léo nhất định, hơi giống như việc thi triển phép thuật.
“Cậu đến sớm quá,” một giọng nói gọi Eugene.
Đó là Gion Lionheart. Ông tiến lại gần Eugene trong khi dắt theo hai con ngựa phía sau. Không tỏ ra ngạc nhiên, Eugene cúi đầu chào Gion.