Eugene hạ kiếm xuống khi nhìn thấy Gerhard đi đến với vẻ mặt lạ lùng. Gerhard trông như thể có người quen vừa qua đời và đi loạng choạng. Eugene có thể đoán được Gerhard vừa nói chuyện gì với Gilead, cảm xúc của Gerhard lúc này là gì, và tại sao phụ thân cậu lại đến đây vào lúc này.
“Phụ thân, sao người lại có cái vẻ mặt đó?” Eugene hỏi.
Thay vì giả vờ như đã biết chuyện gì đó không ổn, Eugene quyết định hỏi trực tiếp Gerhard. Gerhard ngẩng đầu lên khi nghe lời nói của Eugene, đồng thời ngay lúc đó ông cũng nhìn thấy tòa nhà phụ. Ông nhận ra rằng ngay cả một tòa nhà phụ dành cho khách cũng lớn hơn ngôi nhà của họ ở Gidol.
Gerhard cố gắng tỏ ra tự tin trước sự thật này, ít nhất, phòng tập thể dục ở nhà họ lớn hơn, nhưng thanh kiếm con trai ông đang cầm làm cho vai ông rũ xuống một lần nữa. Đó là Thanh Kiếm Bão Tố Wynnyd. Ông đã nghe toàn bộ câu chuyện từ Gion về việc con trai mình đã chọn thanh kiếm đó làm quà từ hầm kho báu của chính gia.
Ngay cả khi bán hết tài sản mà gia đình Gerhard đã tích lũy qua nhiều năm, ông vẫn không thể mua được một thanh kiếm như thế.
“…Con trai,” Gerhard bắt đầu nói, ngay cả khi cảm giác tự ti của ông tiếp tục dâng trào. “…Tộc trưởng của chi chính đã đề nghị nhận con làm con nuôi.”
“Con đã biết về điều đó rồi. Ngài ấy đã bàn với con trước đó,” Eugene trả lời bằng một cái nhún vai. “Nhưng phụ thân tại sao lại có biểu cảm đó? Dù sao thì việc được nhận làm con nuôi cũng không phải là chia cắt chúng ta vì phụ thân sẽ đi cùng con vào chính gia.”
“…Đó là điều ông ấy nói. Tuy nhiên… Ta không chắc… liệu ta có nên. Nếu là vì tương lai của con, cho phép con vào chi chính thông qua việc được nhận làm con nuôi là sự lựa chọn đúng. Nhưng trong trường hợp đó…,” Gerhard do dự, không thể nói hết điều ông muốn nói.
Sự ngược đãi từ chi chính và những xung đột về quyền kế thừa trong tương lai - Gerhard có thể dễ dàng tưởng tượng những nguy hiểm này rình rập Eugene trong tương lai. Tuy nhiên, ông nghi ngờ liệu con trai mới chỉ mười ba tuổi của mình có thể hiểu được những lo lắng như thế.
“…Giả sử… nếu con được nhận vào chi chính, con có thể phải đối mặt với nhiều điều khó khăn sau này,” Gerhard cảnh báo Eugene.
“Có lẽ vậy,” Eugene đồng ý một cách dễ dàng.
Mặc dù Gerhard không nói rõ, Eugene hiểu rõ ý ông đang ám chỉ.
“Nhưng phụ thân, có sao đâu nếu có những điều đó?” Eugene phản bác.
“…Hả?” Gerhard lẩm bẩm không hiểu.
“Mặc dù có thể có nhiều điều khó khăn chờ đợi con trong tương lai, nhưng cũng sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp cũng vậy,” Eugene lý luận.
“…,” Gerhard không thể trả lời.
“Phụ thân, con sẽ ổn và không có chuyện gì xảy ra,” Eugene hứa hẹn trong khi nhét Wynnyd vào vỏ.
Sau đó, cậu đi đến bên Gerhard với một nụ cười rạng rỡ.
“Nếu phụ thân không muốn con được nhận nuôi, thì chúng ta hãy trở về Gidol,” Eugene nói một cách dễ dàng.
“…,” Gerhard vẫn im lặng.
Eugene tiếp tục, “Con thật sự nghĩ như vậy. Như con đã nói, con sẽ ổn cho dù có chuyện gì cố xảy ra. Người không thấy sao? Con đang làm rất tốt lúc này, phải không?”
'Con thực sự đã lớn lên rất tốt dù có sao đi chăng nữa' Eugene gật đầu tự nghĩ.
“Mặc dù con chưa rèn luyện mana hay học từ một người thầy vĩ đại, con vẫn có thể đánh bại những đứa trẻ của chi chính. Là con trai của người, con nghĩ con đã làm rất tốt cho bản thân. Ngay cả khi con không được nhận nuôi vào chi chính, con vẫn sẽ tiếp tục làm tốt,” Eugene hứa.
Gerhard cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của con trai mình, và nó khiến đôi mắt ông lấp lánh những giọt nước mắt .
Eugene đưa ra lời khẳng định, “Con chưa bao giờ hối tiếc khi người là phụ thân của con.”
Hiccup.
Gerhard nghẹn ngào.
“Con sinh ra là con trai của người. Nhờ có phụ thân mà con mới có ngày hôm nay,” Eugene hoàn toàn sẵn sàng thừa nhận điều này.
Nếu Gerhard là một người có ý kiến cao ngạo không phù hợp với khả năng của ông ấy, thì tuổi thơ của Eugene có thể gặp rắc rối theo nhiều cách khác nhau. Tuy nhiên, Gerhard không phải là loại người đó. Ông ấy đã tôn trọng quyết tâm của Eugene và, từ khi còn nhỏ, ông ấy đã cho Eugene bất kỳ tài liệu huấn luyện nào cậu ấy yêu cầu.
“Đó là lý do tại sao, phụ thân, đừng tự trách bản thân mình vô ích. Thay vào đó, người nên tự hào về bản thân mình. Con chỉ có thể lớn lên tốt đẹp là bởi vì, người, người đã có thể nuôi dưỡng con trai của mình rất tốt.”
“…Eugene….” Cuối cùng, Gerhard không thể kìm nén được nữa và bật khóc, “Ta… Ta… Ta sẽ theo con đi bất cứ nơi nào con muốn. Thay vì xem xét danh tiếng của ta, con nên quyết định dựa trên những ước mơ của con cho tương lai.”
“Dù là ở Gidol hay ở chính gia, con chắc chắn rằng con sẽ đạt được những ước mơ của mình,” Eugene trả lời bằng một giọng nói tràn đầy tự tin.
Cũng như sự tự tin, những lời này mang theo cả sự chắc chắn. Trong khi có rất nhiều lợi thế cậu có thể nhận được bằng cách được nhận nuôi vào chi chính nhưng chúng không phải là điều duy nhất để cậu đạt được mục tiêu của mình.
‘Chúng chỉ làm cho tiến trình của mình nhanh hơn vài năm thôi.’
Cậu chỉ cần rèn luyện một lượng mana tối thiểu để triệu hồi linh hồn. Cậu có thể quản lý ít nhất là điều đó, ngay cả khi Eugene trở lại Gidol. Nếu kinh thư luyện mana của gia đình Gerhard không đủ, cậu vẫn có thể sử dụng kinh thư luyện mana của Hamel. Với cơ thể này của cậu, ngay cả kinh thư luyện mana rẻ tiền chỉ dùng cho lính đánh thuê cũng sẽ rất hiệu quả.
Và sau đó? Tại thời điểm đó, cậu sẽ có thể triệu hồi được những linh hồn cấp thấp nhất. Ngay cả khi điều này chỉ cho phép cậu bao phủ thanh kiếm của mình bằng một cơn gió, nó sẽ thay thế cho Quang Kiếm. Chỉ với điều đó, Eugene tự tin rằng mình có thể chiến thắng bất kỳ hiệp sĩ nào cậu đối mặt.
“…Tuy nhiên, Eugene, nếu con được nhận làm con nuôi của chi chính, con sẽ có nhiều cơ hội hơn,” Gerhard nhắc nhở con trai của mình sau khi ông ta bình tĩnh lại.
“Chà, điều đó là đúng,” Eugene đồng ý.
“Nhưng ta sợ con có thể phải đối mặt với nhiều sự khinh miệt khi con được nhận làm con nuôi…,” Gerhard thổ lộ lo lắng của mình.
“Phụ thân, người đã dõi theo con từ khi con còn nhỏ,” Eugene nói khi cậu bắt đầu chọc vào bụng Gerhard.
“Con không phải là kiểu người để bất kì sự thiếu tôn trọng nào qua mặt. Người đã nghe thấy điều đó chưa? Ngay từ ngày đầu tiên con ở đây, con đã đánh tên Cyan từ nhà chính.”
Gerhard nhăn mặt, “Ta gần như ngất xỉu khi nghe về điều đó….”
“Có gì đáng sốc về điều đó? Dù sao thì người cũng không cần lo lắng cho con. Thay vào đó, người nên lo lắng cho chính mình, phụ thân.”
“Lo lắng cho chính mình…?”
“Về cái bụng bia này của người,” Eugene nói, khi cậu ngừng chọc vào bụng của Gerhard và thay vào đó nâng nó lên bằng cả hai tay. “Đồ ăn họ phục vụ ở nhà chính ngon hơn rất nhiều so với những gì chúng ta đã có ở nhà. Với việc phụ thân ít vận động như bây giờ, nếu người bắt đầu nhồi nhét vào bụng mình đầy các loại thức ăn khi ở đây, cái bụng bia của người chắc chắn sẽ nổ tung.”
“Ha…ha ha ha,” Gerhard bật cười.
“Nếu người muốn được sống để xem tương lai của con, người cần phải chăm sóc sức khỏe của mình trước,” Eugene dọa.
Đối diện với vẻ nghiêm túc của con trai, Gerhard cuối cùng cũng bình tĩnh lại và đồng ý, “Đươc rồi…. con nói hoàn toàn đúng.”
Tất cả sự tuyệt vọng và dằn vặt ông ta từng cảm thấy, giờ đây có vẻ thật buồn cười khi nhớ lại.
“Eugene,” Gerhard nói với một biểu hiện trang nghiêm. “…Tên của con là Eugene Lionheart, cái tên được trao cho con trai của Gerhard Lionheart.”
“Dĩ nhiên rồi,” Eugene trả lời.
“Tên của con là…. Cả người mẫu thân quá cố và ta đều chọn nó cho con. Đừng bao giờ quên điều này,” Gerhard nói với một chút buồn bã.
“Con không phải là kẻ ngốc. Người có nghĩ con sẽ quên tên của chính mình không?” Eugene hỏi với một điệu cười nhếch mép, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngay cả khi con được nhận làm con nuôi của chi chính, người thật sự đã nuôi dưỡng con từ khi sinh ra chính là , và mãi mãi sẽ là, Gerhard Lionheart,” Gerhard kết thúc câu nói này với một cái gật đầu lặng lẽ.
Mặc dù biểu hiện của ông ấy rất trang nghiêm nhưng những giọt nước mắt vẫn rơi xuống trên khuôn mặt ông. Không thốt ra bất kỳ tiếng khóc nào,ông ôm chặt Eugene.
‘Cuối cùng, có vẻ như con sẽ được nhận làm con nuôi,’ Eugene nghĩ trong vòng tay của Gerhard. ‘Mặc dù có vẻ như mọi thứ sẽ hơi phiền phức, nhưng sẽ có rất nhiều thứ con có thể được lợi từ đó, nên nó sẽ rất đáng giá’
Eugene không có mong muốn trở thành Tộc trưởng gia tộc Lionheart. Mặc dù cậu không biết điều gì sẽ xảy ra sau này, nếu cậu sớm thể hiện bất kỳ dấu hiệu tham vọng nào cho vị trí Tộc trưởng gia tộc ở giai đoạn này, chắc chắn sẽ có rất nhiều ràng buộc phiền toái được đặt lên cậu.
‘Dù mình không chắc là mọi người có tin mình khi mình nói rằng mình không quan tâm.’
Đặc biệt là Đệ Nhất phu nhân, Tanis, và Đệ Nhị phu nhân, Ancilla. Hai người đó sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng kiểm soát Eugene.
‘…Họ chắc chắn sẽ có rất nhiều lệnh cấm và ràng buộc được đặt lên mình. Trừ khi mình đối đầu trực tiếp với họ. Hoặc mình có thể chỉ cố gắng bỏ qua họ.’
Eugene, dĩ nhiên, ưa thích giải pháp trước hơn là giải pháp sau.