Eugene thậm chí không có một chút ý định thân thiết với các đứa trẻ nào khác từ các chi thứ nhỏ trong gia tộc. Mặc dù bề ngoài có vẻ như cậu ấy mới là người không có chút thiện cảm nào với họ nhưng thực chất, bọn họ chẳng có gì đáng để cậu quan tâm cả.
Đầu tiên là Deacon, người chỉ mới 11 tuổi, tiếp theo đó là Hansen,14 tuổi và cuối cùng là Juris, 10 tuổi, ba đứa trẻ này lần lượt đến. Khi qua loa chào hỏi bọn chúng, trong mắt cậu, chúng nó chẳng khác gì nhau.
“ Những kẻ thất học ”
Thoạt đầu, chúng cứ liếc nhìn xung quanh với ánh mắt sợ hãi cùng với sự thiếu tự tin được in rõ trên khuôn mặt
Cậu đặc biệt hoài nghi về chàng trai tên Hansen, người lớn hơn cậu một tuổi. Hansen sở hữu đôi má mũm mĩm và thân hình khá tròn trịa nhưng thực chất điều Eugene không thích là việc cậu ta cứ ra vẻ là thủ lĩnh của đám trẻ chỉ vì cậu ta lớn nhất. Nhưng cậu ta chỉ giữ thái độ này trước mặt Eugene và các hậu duệ chi thứ khác.
Hansen, người đã kiêu ngạo khăng khăng bắt mọi người gọi mình là anh cả, ngay lập tức trở nên khúm núm lại khi cậu nhìn thấy Lionheart được xăm trên ngực trái của Ciel.
Thực chất, thái độ ấy chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Những hậu duệ thuộc chi thứ , có xuất thân thấp kém không còn cách nào khác ngoài việc phải chịu lép vế trước các hậu duệ chi chính.
“….Cậu ta là ai vậy?”
Đó là lý do tại sao ba đứa nhóc đó cứ nhìn chằm chằm vào Eugene với ánh mắt không tránh khỏi sự bối rối cho thấy rằng chúng không có khả năng tìm ra đáp án chính xác cho câu hỏi ấy.
Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Eugene đã quay trở lại tiếp tục tập luyện. Đó là một phần của bài luyện tập thể chất nâng cao mà cậu đã sớm hoàn thành trong sáng nay.
Eugene tin rằng mọi loại kiến thức trên thế giới đều sẽ phát triển theo thời gian và điều đó bao gồm cả võ thuật. Do đó, ngay cả khi là một trong những người có mối liên kết với các anh hùng hồi ba trăm năm trước, đó sẽ là một sự cực kỳ kiêu ngạo nếu cậu cho rằng võ thuật của “ Hamel Đần Độn ” vượt trội hơn hẳn so với võ thuật hiện đại.
Tuy nhiên, cho dù võ thuật có phát triển một cách cao siêu đến đâu mà nền tảng được xây dựng dựa trên rèn luyện thể chất không được định hình đúng cách, thì chúng sẽ không phát huy được hết tác dụng. Không nghi ngờ gì nhiều, Eugene hoàn toàn có niềm tin vào triết lí này.
Vì vậy, ngay cả khi cậu có thể từ bỏ việc tập luyện mana của mình, cậu cũng không thể bỏ bê việc rèn luyện thể chất.
“ Bởi dù sao tôi cũng không thể luyện mana, nên tôi thực sự cần tập trung vào đào tạo thể chất của mình nhiều hơn nữa. ”
Đó quả là một kế hoạch tồn tại nhiều thiếu sót và chẳng có một sự lựa chọn nào tốt hơn. Nhưng biết làm sao? Bởi vì cái truyền thống chết tiệt với cái tên “ Nghi thức Truyền thừa Huyết thống” đó mà cậu đã bị cấm luyện mana ngay từ đầu.
‘Nghi thức Truyền thừa Huyết thống” được tạo ra với mục đích chỉ để cho những người thuộc chi chính thể hiện sự xuất sắc của mình. Kế hoạch của Eugene nhằm để lật ngược tình thế với những kẻ chi chính trong buổi lễ, một phần cũng là để trả thù Vermouth, kẻ đã cho phép truyền thống như thế được thông qua.
“Nó không khó sao?” Ciel hỏi.
“Chắc chắn là khó rồi,” Eugene trả lời.
Ở đâu đó trong khu vực chờ, Ciel đã ngồi cạnh Eugene để quan sát cậu luyện tập. Cô có rất nhiều điều muốn hỏi Eugene. Được sinh ra trong chi chính, Ciel và anh trai đã trải qua nhiều hình thức huấn luyện trên các phương diện khác nhau từ khi còn nhỏ. Tuy nhiên, không ai trong số hai người họ từng nhìn thấy kiểu tập luyện nào khắc nghiệt và man rợ như của Eugene.
“Có vẻ như ai đó đã đến,” Eugene nhận xét, lắc lắc mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu trong khi đứng dậy.
Những cánh cửa hầu như không thể nhìn thấy từ xa ở đằng trước, chúng đang mở. Đã đến lúc mặt trời bắt đầu lặn dần, hai người trong chi thứ - người vốn được Eugene cho rằng sẽ đến vào giờ ăn tối, lại đến sớm hơn.
“Nhưng không phải là có quá nhiều sự náo nhiệt chỉ vì điều đó sao?” Eugene nhận xét.
Những người hầu của nhà chính đang chạy ra ngoài và xếp hàng ngay ngắn trước dinh thự. Ngay cả những kỵ sĩ đóng quân ở sau dinh thự cũng có mặt và đứng vào đội hình.
Cậu đã từng nghe đến gia đình của hai đứa trẻ đó, Gargith và Dezra, một gia đình chi thứ danh giá tới mức mà mọi người chỉ có thể đếm được số lượng những nhà có sức ảnh hưởng như vậy trên một bàn tay. Tuy nhiên, thật khó hiểu khi thấy những người hầu này vội vã qua lại như vậy, như thể họ chưa chuẩn bị gì khi gặp chủ nhân vậy.
“....Ah!” m thanh của sự nhận thức được điều gì đó.
Ciel dường như đang có cảm giác bối rối tương tự, nhưng khi cô hướng ánh mắt về phía cánh cổng, đôi mắt chớp chớp của cô thoáng lộ ra vẻ phấn khởi cùng với nụ rạng rỡ trên môi khi nhìn thấy những lá cờ bắt đầu được dựng lên trên hai hàng dọc lối vào.
“Có vẻ như cha đã trở về!” Ciel hào hứng kêu lên.
Cô bật dậy khỏi chỗ ngồi và lao thẳng về phía cửa trước mà không một lời tạm biệt với Eugene.
“N-ngài Eugene” Nina gọi to trong khi đang lại gần Eugene cùng với sự bối rối.
“Có vẻ như chủ nhân của nơi này đã trở lại. Chúng ta cần phải ra ngoài để chào ngài ấy - không, chờ đã! Chúng thần cần phải giúp ngài thay đổi diện mạo trước. ”
“Sẽ tốt hơn nếu ta đến đó trong tình trạng như vậy còn hơn là người duy nhất đến muộn” . Eugene đáp lại trong khi phủi sạch bụi bẩn trên người.
Nina thoáng do dự một chút trước khi lấy khăn tay từ túi áo ra và lau tay chân cho Eugene. Ngay cả khi như vậy, mùi mồ hôi nồng nặc trên mùi Eugene thậm chí còn chẳng phai đi, vì vậy cô còn phải lấy ra một ít nước hoa và xịt lên cho Eugene.
“Nhiêu đó là đủ rồi,” Eugene nói.
Cậu hoàn tất bằng cách thô bạo vuốt nhẹ mái tóc lù xù đã lấm tấm bụi bẩn và mồ hôi của mình. Cậu không mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị nhưng những người hầu và những kẻ thất học từ chi phụ đã sớm đi đến cổng trước. Cuối cùng, Eugene và Nina là những người cuối cùng rời khỏi khu nhà phụ, đến gặp cái người mới đang đến.
“Whoa….” Eugene tự cảm thán trong lòng.
Tất cả những lá cờ in hình Lionheart đều đang bay cao một cách đầy kiêu hãnh trên bầu trời. Có hàng trăm kỵ sĩ đang xếp hàng dọc theo con đường bên dưới những lá cờ. Những người hầu từ nhà chính và khu nhà phụ đều đã tập trung tại một điểm, xếp hàng ngay ngắn tại lối vào dinh thự.
Các thành viên của chi chính đứng trước những người hầu. Chỉnh trang lại trang phục của mình, Ciel đứng về phía bên trái của Ancilla, và bên phải Ancilla là Cyan, cùng với khuôn mặt tái nhợt.
Mặc dù quyền lực quản lý gia đình đã bị tước khỏi tay nhưng Tanis vẫn được đứng trước Ancilla vài bước. Với tư cách là người vợ chính thức đầu tiên thì bà buộc phải đứng trước Ancilla trong tình huống như vậy. Tuy nhiên, mặc dù sắp được gặp chồng mình, người đã trở về sau rất nhiều năm, khuôn mặt bà lại lộ ra vẻ tương đối bình tĩnh.
Eugene nhìn vào cậu trai bên cạnh Tanis. Mặc dù cậu ta nhìn có vẻ đẹp trai nhưng đôi mắt lại mang vẻ ảm đạm, đờ đẫn hơn so với độ tuổi của cậu ấy và vai cậu trông khá chùng xuống. Đó là Eward Lionheart, con trai cả của nhà chính và là ứng cử viên đầu trong danh sách thừa kế.
Môi của Tanis chợt cử động nhẹ dường như bà đang nói cái gì đó. Điều này làm cho biểu cảm của Eward cứng lại, sau đó cậu đứng thẳng lại và ưỡn vai ra sau.
“Có vẻ như những đứa trẻ trong chi chính đều như nhau trong việc nhận được chút tình yêu thương ít ỏi đó. Mặc dù đó cũng là lý do tại sao tính cách của họ có chút bất thường ” Eugene nhỏ giọng cảm thán trước khi quay đầu sang hướng khác.
“ Xin hãy đi theo tôi lối này” Một trong những quản gia của nhà chính cúi đầu, tiến về phía hai người đến muộn.
Vị trí đứng của những đứa trẻ thuộc chi thứ được xếp về một bên so với các thành viên của chi chính. Nhờ khoảng cách vừa phải giữa hai nhóm mà sự khác biệt về địa vị của họ được thể hiện rõ.
Shiing!
Các kỵ sĩ đồng loạt rút kiếm. Mặc dù hàng trăm thanh kiếm được rút ra cùng một lúc nhưng âm thanh không bị phân tán mà thay vào đó lại phát ra trong cùng một khoảnh khắc. Giữ chặt thanh kiếm bên ngực trái với lưỡi kiếm hướng cao lên trên, những kỵ sĩ cùng quay mặt về phía cổng.
Một người đàn ông cưỡi một con ngựa đen to lớn đang tiến vào, dẫn theo hai chiếc xe ngựa phía sau ông ta. Không một tiếng la hét hay cổ vũ. Thay vào đó, các kỵ sĩ chào đón thống lĩnh của họ, người đã quay trở lại sau nhiều năm, bằng sự im lặng trang nghiêm.
“Đây là Gilead Lionheart.”
Eugene nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó với ánh mắt vô cùng phấn khích. Mặc dù gương mặt của ông ấy trông khác với Vermouth, nhưng ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt của ông lại khá nổi bật và ấn tượng.
“ Và người phía sau có lẽ là em trai ông ấy, Gion”
Người đứng đầu của gia đình Lionheart, Gilead, có hai người em trai. Người em thứ hai, Gilford, đã kết hôn nhưng vẫn chưa rời khỏi nhà chính. Người còn lại, Gion, đã từ chối chuyện hôn nhân và chọn đi theo Gilead trong hành trình của mình.
“Sẽ tốt hơn nếu chàng thông báo cho chúng ta trước khi chàng quay về.” Tanis khiển trách Gilead khi ông ấy đi qua cổng.
“Ta, Chủ nhân của nơi này, đã quay trở lại, vậy nàng cần ta thông báo điều gì đây?” Gilead vừa nói vừa bước chân xuống ngựa. “Thật tốt khi thấy con đã trưởng thành, Edward. Ta tự hỏi liệu kĩ năng của con có tốt hơn ?”
“…Con vẫn đang cố gắng để đáp ứng kì vọng của Phụ Thân…” Eward đáp nhỏ lại và dường như tránh ánh mắt của cha mình.
Gilead nhìn đứa con cả mình một lúc lâu trước khi quay đi.
“Và đây là Cyan và Ciel thật sao? Ta suýt không nhận ra hai đứa. Lũ trẻ bây giờ lớn nhanh thật. Quả là một điều tuyệt vời.”
“Con nhớ Phụ Thân lắm” Ciel mỉm cười và thốt lên.
Trong khoảng khắc ấy, Gilead cũng nở một nụ cười rạng rỡ và gật đầu đồng thuận. Ông ấy có thể cảm nhận được mùi đất và mồ hôi từ cặp song sinh. Một thứ mà ông không thể ngửi được từ Edward.
“Gilford, ta nghe nói cậu đã được làm cha. Thứ lỗi cho ta vì đã không thể chia vui cùng mọi người vào lúc đó .”
“Ồ không anh trai, xin đừng nói như thế chứ” Gilford cúi đầu đáp.
Theo sau kế bên ông ta là vợ, Neria, bà đang ẵm bên mình một em bé đang say giấc nồng. Gilead nhìn đứa bé một hồi trước khi quay đi.
Ánh mắt rực rỡ của ông ấy nhìn sang những đứa trẻ trong chi thứ. Những đứa khác lập tức đứng thẳng dậy, nuốt nước bọt trong sợ hãi. Eugene chẳng muốn làm theo bọn chúng. Gilead chỉ nhìn bọn chúng thôi mà, tại sao lại làm như hồn sắp lìa khỏi xác thế kia?
“… Không cần chuẩn bị gì đặc biệt cả. Nào hãy cùng đi và thưởng thức bữa tối cùng nhau.” Gilead nói cao giọng để mọi người có thể nghe thấy. “Rồi sau đó chúng ta hãy cùng bàn về Nghi thức Truyền thừa Huyết thống năm nay”
********
Mọi người tụ tập xung quanh một chiếc bàn ăn dài hình chữ nhật. Những đứa trẻ thuộc chi thứ cũng đã ngồi xuống cuối bàn.
Hai chiếc xe ngựa khi nãy đã đến cùng Gilead có chở Dezra và Gargith. Có vẻ đó là điều tự nhiên nhất để làm, hai người ngồi vào cuối bàn, ở giữa ghế của những hậu duệ chi thứ khác.
Do đó, Eugene đã ngồi cạnh Gargith.
“..” Với biểu cảm bối rối, Gargith thoáng nhìn lướt qua gương mặt của Eugene.
Đó là một luật lệ ngầm trong gia tộc rằng vị trí ngồi của mọi người sẽ được xếp theo địa vị trong tộc. Theo đó người ngồi cạnh Gargith hẳn phải là tên mập đó, Hansen. Tuy nhiên Hansen lại không bày tỏ bất kì sự bất mãn nào mà thay vào đó là ngồi xuống bên cạnh Eugene.
Khi đến nơi vào buổi trưa, Hansen đã có cơ hội quan sát mọi thứ kể cả quá trình luyện tập cực kỳ khắc nghiệt của Eugene. Cậu cũng đã thấy Ciel, một người trong cặp song sinh ác quỷ khét tiếng của nhà chính, nói chuyện một cách khá thân thiện với Eugene. Hansen thực sự không muốn gây phiền phức với người họ hàng bí ẩn này của mình.
“ Ta đã gặp được Gargith và Dezra, và bọn ta đã đi cùng nhau trên đường đến đây, nhưng những người khác thì…”
Ngồi đối diện với những hậu duệ chi thứ, ở đầu bàn là tộc trưởng Lionheart, Gilead. Trong khi lau tay bằng khăn ướt, ông ta nhìn kỹ những đứa trẻ từ hàng chi thứ trước khi tiếp tục “ Ta không biết bốn đứa ngươi là ai.”
“Tôi đến từ tỉnh Gidol. Hãy gọi tôi là Eugene, thưa ngài. Cha của tôi là Gerhard Lionheart,” Eugene cuối đầu tự giới thiệu.
Bằng sự mở đầu của Eugene, những đứa trẻ thuộc chi thứ khác cũng bắt đầu tự giới thiệu bản thân mình. Tuy nhiên, trong đó chỉ có Eugene là nói với vẻ mặt bình tĩnh và tự tin. Giọng của những đứa trẻ khác run lên khi chúng lắp bắp nói. Hẳn là việc giới thiệu trước mặt vị chủ nhân của Lionheart này đã khiến bọn chúng lo lắng.
“...Hm.”
Sau khi lắng nghe phần giới thiệu, Gilead gật đầu trầm ngâm. Sau đó, không nói thêm lời nào, ông ấy chỉ chống cằm ngồi đó.
Có một sự im lặng bao trùm.
Các hậu duệ chi thứ đã nhận ra được điều gì đó và cố gắng lắm nhẹ tiếng thở của mình. Điều đó cũng xảy ra với Gargith và Dezra, nhưng đặc biệt là Dezra. Bởi cô đang ngồi đối diện với Gilead và không biết nhìn vào đâu nên cô cứ gãi gãi đùi của mình cùng với sự lo lắng hiện trên khuôn mặt.
“ Đói quá,” Eugene tự lầm bầm với chính mình.
Chẳng phải họ đã được triệu đến sau khi việc chuẩn bị bữa tiệc tối hoàn thành sao? Eugene nhìn xuống bàn ăn thưa thớt. Chỉ có vài mẩu bánh mì và một chút trà được bày lên, làm sao cậu có thể ăn chỉ với từng đó thức ăn đây?
“ Và tên khốn đó là ai?”
Một người thanh niên tóc vàng ngồi cạnh Eward. Anh ta đã ngồi trên chiếc xe ngựa khác với cái đã chở Dezra và Gargith. Thoạt đầu, nhìn anh ta dường như không có chút liên hệ nào với nhà Lionheart. Eugene cũng nhận ra rằng chàng trai ngồi ngay bên cạnh đó, Eward, có vẻ cũng không để ý đến sự hiện diện của anh ta.
“Phụ Thân,” Ciel lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Cô ngượng ngùng ngước nhìn Gilead “ Người đã rời đi được ba năm rồi. Người không có quà cho con sao?”
“Ôi, dường như ta đã quên mất điều đó,” Gilead đáp lại với một nụ cười.
Giống như tất cả người cha khác, Gilead rất ưu ái con gái của mình. Hơn nữa Ciel tỏ ra dễ thương hơn đứa con trai cả của ông rất nhiều
“Ơ…nhưng ngày nào con cũng nhớ người. Người không cảm thấy như vậy sao, Phụ Thân ?”
“Tất nhiên là có rồi.”
“Nói dối, người còn chẳng đem quà cho con.”
“Haha, ta sẽ tặng con một món quà vô cùng đặc biệt khi Nghi thức Truyền thừa Huyết thống kết thúc, vì vậy đừng tức giận với người cha đáng thương này của con .”
Trong suốt cuộc trò chuyện của hai người, Eward cắn chặt môi dưới của mình. Cyan cũng im lặng và nhìn xuống, mặc dù cậu sẽ thường cùng nói chuyện với Ciel.
Tuy nhiên những vết bầm từ ngày hôm qua vẫn còn bao phủ vùng bụng của Cyan. Nó như một lời nhắc nhở liên tục về sự thất bại của cậu. Vì vậy Cyan vẫn giữ im lặng vì sợ rằng cha sẽ trách mắng cậu vì đã để thua cuộc trong trận đấu tay đôi.
“Nhưng thưa Phụ Thân, ai là khách của người vậy?” Ciel hỏi.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của Eugene, Ciel đã quay sang nhìn người con trai bên cạnh Eward. Cô có thể nói rằng Eugene liên tục để mắt đến người con trai đó, nhưng cô không đặt câu hỏi chỉ vì điều đó. Sau cùng thì Ciel đã tò mò về danh tính của vị khách vô danh này hơn.
Hiện tại thì ngay cả Ancilla và Tanis đều không được phép tham gia cùng họ tại bàn này, chứ đừng nói đến hai anh em của Gilead.
Chỉ có chủ nhân Lionheart, người sẽ điều hành Nghi thức Truyền thừa Huyết thống và những đứa trẻ tham dự Nghi thức ấy mới được phép ngồi ở đây. Tuy nhiên, giờ họ là đang ngồi chung với một vị khách lạ.
“..Hừm. Ta sẽ giới thiệu cậu ấy sau, nhưng…” Gilead lưỡng lự.
“Tôi không ngại giới thiệu bản thân mình ngay bây giờ,” Người con trai nói cùng với một nụ cười. “ Sau cùng thì đồ ăn vẫn chưa được bày lên. Những đứa trẻ sẽ cảm thấy khá khó xử với sự im lặng này, vì vậy tôi nghĩ tốt hơn hết là làm cho không khí trở nên sôi nổi hơn bằng vài cuộc trò chuyện.”
Gilead đồng ý, “ Chắc chắn rồi, ta có một chút hối hận vì đã vội vã triệu tập mọi người sớm như vậy.”
“Haha, nó không phải lỗi của ngài, thưa ngài Gilead. Bất kì ai cũng sẽ cảm thấy lo lắng khi đối mặt với cuộc gặp mặt đầu tiên với người họ hàng xa, thưa ngài,” Lovellian an ủi Gilead.
Người con trai quay lại nhìn những đứa trẻ với nụ cười thân thiện. Eugene cầm tách trà lên vừa thưởng thức vừa lắng nghe câu chuyện của người thanh niên đó. Vì cậu cảm thấy rất đói nhưng không thể làm gì được với nó nên trước tiên cậu muốn lấp đầy cái bụng của cậu bằng thứ gì đó.
“Xin chào mọi người, thật vui vì có buổi gặp mặt này. Tên ta là Lovellian và ta đến từ Xích Ma Tháp của Aroth.”
“...Huh?” Dezra giật mình kêu lên.
Lovellian. Một vài đứa trẻ nghiêng đầu như thể chúng nhớ lại đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
“A-Anh là Pháp sư trưởng của Xích ma tháp.” Eward nói trong khi quay sang nhìn Lovellian với vẻ mặt kinh ngạc.
“Gurk,” Eugene thở hổn hển, vô tình hít phải một ít trà nóng.
#