Bởi vì tiết học này là tiết tự học, bọn họ lại ngồi ở dãy cuối cùng, không ai phát hiện ra những hành động không đúng chừng mực ở phía sau.
"Ưm..." Tống ŧıểυ ŧıểυ giãy giụa, nhưng thân hình Phó Trạch cao lớn, hơn nữa sức lực lại lớn, Tống ŧıểυ ŧıểυ bị đè ở trên mặt bàn.
Đầu lưỡi của anh linh hoạt xâm nhập vào trong khoang miệng cô, càn rỡ ở trong miệng cô, Tống ŧıểυ ŧıểυ chỉ cảm thấy tê dại, cả người mềm nhũn ở dưới người anh, cô cảm giác cô giống như con cá bị mắc cạn ở trên cát, không có chút sức chống cự.
Trên người cô có hơi thở nam tính đặc trưng của anh, trộn lẫn với mùi thuốc lá, và cả mùi hương thanh mát bạc hà nhàn nhạt.
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt anh tuấn lịch lãm của Ôn Sơ Cẩm, cô đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, mình và Phó Trạch lại phát triển thành loại quan hệ này.
Nụ hôn của Phó Trạch càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí Tống ŧıểυ ŧıểυ còn có thể cảm nhận được nhịp thở của anh ta trở nên nặng nề, bàn tay anh ta đã từ vạt áo vói vào bên trong, di chuyển khắp trên người cô.
Cơ thể Tống ŧıểυ ŧıểυ trở nên nóng rực vì sự vuốt ve của anh ta.
Cô cảm thấy đầu mình mơ mơ màng màng, giống như đang ở trên đám mây, bồng bềnh lâng lâng.
Mà tất cả những việc này xảy ra quá nhanh, quá đột ngột!
Trái tim cô đập thình thịch, cô không ngừng cảnh báo bản thân mình, không thể trầm mê ở trong nụ hôn này, không thể!
Tống ŧıểυ ŧıểυ đột nhiên mở mắt ra, dùng sức đẩy Phó Trạch ra, khuôn mặt cô đỏ bừng như cà chua chín.
Phó Trạch bị cô đẩy ra, anh ta cũng tỉnh táo hơn một chút, anh ta nhíu mày, không vui nói: "Giả vờ ngây thơ trong sáng gì chứ, để chồng em ȶᏂασ cũng là ȶᏂασ, để tôi ȶᏂασ thì không được?"
Tống ŧıểυ ŧıểυ che miệng, nước mắt tràn mi rơi xuống, vừa chạy ra khỏi lớp học đã bị Phó Trạch kéo vào nhà vệ sinh nữ.
Toàn bộ khối đều đang trong giờ học, cho nên trong nhà vệ sinh nữ cũng không có một bóng người, chỉ có hai bọn họ.
Tống ŧıểυ ŧıểυ kinh hoảng sợ hãi, cô đánh mạnh lên ngực Phó Trạch, nổi giận nói: "Khốn kiếp, anh buông tôi ra!"
Phó Trạch giữ chặt lấy hai tay cô, đè cô ở trên vách tường, hôn mạnh lên môi cô, dùng sức cắn xé.
"Ưm ưm..."
Tống ŧıểυ ŧıểυ đau đớn nhíu chặt mày, anh ta lại cắn xé môi cô, mùi máu tươi lan khắp khoang miệng, cô dùng sức đẩy anh ta ra, anh ta lại không xê dịch chút nào, vẫn chà đạp ở trên cánh môi cô.
"Khốn kiếp, khốn kiếp, anh buông tôi ra!" Hai tay Tống ŧıểυ ŧıểυ bị anh ta giữ chặt, không thể động đậy.
Phó Trạch hôn cô, vừa hôn vừa cởi cúc áo cô, ngón tay anh ta luồn vào trong áo cô.
Tống ŧıểυ ŧıểυ hoảng sợ kêu to: "Đừng mà… Cứu mạng!"
"Em kêu cũng vô dụng, ở đây nɠɵạı trừ hai chúng ta thì không còn ai khác!" Phó Trạch hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cởi quần của cô, ngón tay anh xẹt qua bụng cô, khiến cô liên tục run rẩy.
Tống ŧıểυ ŧıểυ cực kỳ sợ hãi, cô không ngừng đá anh ta.
Ngón tay anh ta lướt qua mông cô, cô không nhịn được bật ra một tiếng rêи ɾỉ.
Tiếng rêи ɾỉ này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phó Trạch, khiến lý trí của anh ta hoàn toàn biến mất, anh ta vừa xé rách quần cô, vừa ép chặt cô trên tường, điên cuồng đòi hỏi.
Tống ŧıểυ ŧıểυ cảm nhận được hai chân mình bị tách ra, cô khóc lớn: "Đừng mà, đừng mà... Đừng làm như vậy với tôi... Cầu xin anh... Tôi đã kết hôn rồi, anh không thể..."
"Vậy thì sao chứ? Tôi muốn cưỡng ép cô!"
Phó Trạch nói, anh ta bế cô lên, đặt cô lên bồn rửa tay, cả người đè xuống.
"A… Đừng ma, cầu xin anh đừng như vậy mà!”
Tống ŧıểυ ŧıểυ kêu to, cơ thể cô run rẩy mạnh mẽ, nước mắt ào ào rơi xuống.
Phó Trạch cúi đầu, hôn lên nước mắt cô: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em, ngoan...”
Tống ŧıểυ ŧıểυ cảm nhận được cơ thể anh ta đang vuốt ve cơ thể cô, cứng rắn như vậy, khiến cả người cô run lên, tay cô nắm lấy vai anh ta: "Đừng mà... Đừng như vậy, anh mau đi đi... Chúng ta không thể như vậy..."
"Vì sao không thể?" Phó Trạch cười lạnh một tiếng: "Tôi đã muốn chơi em từ lâu rồi!"
"Không!"
"Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời!" Phó Trạch cười lạnh, ngay sau đó anh vùi đầu vào hõm cổ cô, tham lam hít hà hương thơm trên người cô.
"Anh tránh ra!" Tống ŧıểυ ŧıểυ dùng hết toàn bộ sức lực đẩy anh ta ra: "Tôi không thích anh, anh đừng đụng vào tôi, tôi ghét anh!"