Khi Tống ŧıểυ ŧıểυ tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài đã lên cao giữa bầu trời, Ôn Sơ Cẩm không ở bên cạnh, Tống ŧıểυ ŧıểυ xốc chăn lên, xuống giường mặc quần áo.
Tối hôm qua cô và Ôn Sơ Cẩm làʍ t̠ìиɦ rất điên cuồng, chân cô vẫn còn mềm nhũn, cô đi lại khập khiễng, giống như mới từ trên chiến trường trở về.
Mặc xong quần áo, cô xuống lầu ăn cơm, Ôn Sơ Cẩm đang ở trong phòng bếp nấu cháo cho cô.
Tống ŧıểυ ŧıểυ đi tớ, từ phía sau ôm lấy anh: "Ông xã... Anh thật giỏi!"
Ôn Sơ Cẩm cười cười, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, ánh mắt anh sầm xuống.
"ŧıểυ ŧıểυ, sau này em sẽ phải khen anh nhiều hơn nữa." Ôn Sơ Cẩm cười tủm tỉm nói.
"Đương nhiên rồi!" Tống ŧıểυ ŧıểυ không chút do dự đồng ý: "Chỉ cần anh tốt với em, em sẽ khen anh!"
Ôn Sơ Cẩm nghe vậy thì cười càng thêm thoải mái: “Vậy em phải nhớ kỹ lời em nói!"
"Ừm!"
Tống ŧıểυ ŧıểυ kiễng chân, hôn lên má anh ta một cái, cô cười hì hì nói: "Được rồi, em đi trước, hôm nay còn có tiết học nữa."
"Được, đi đi."
Sau khi Tống ŧıểυ ŧıểυ ra khỏi nhà, Ôn Sơ Cẩm đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng dáng cô đi xa, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, giờ phút này, anh giống như thấy được cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
Bởi vì suýt chút nữa thì đi học muộn, nên Tống ŧıểυ ŧıểυ tuỳ tiện tìm một chỗ chỗ ngồi xuống, vừa nhìn sang người bên cạnh, phát hiện anh ta là Phó Trạch, kẻ bắt nạt nổi tiếng trong trường, cô lập tức bị dọa tới hồn phi phách tán.
Người này, không phải người cô có thể chọc được!
Cô vội vàng đứng lên, muốn bỏ chạy, lại bị Phó Trạch cản đường.
Anh ta nhìn cô: "Nhóc con, em trốn gì chứ?"
"Tôi..." Tống ŧıểυ ŧıểυ chột dạ nói: "Tôi không trốn."
“Lại đây, ngồi xuống, không được nhúc nhích!” Anh ta lạnh giọng nói.
Tống ŧıểυ ŧıểυ bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu, giả vờ nghiêm túc nghe giảng bài, không dám ngẩng đầu nhìn anh ta.
Khoé miệng Phó Trạch nhếch lên nở cụ cười tà ác, tay trái lặng lẽ sờ lên eo cô.
Tống ŧıểυ ŧıểυ cảm nhận được sự khác thường, lập tức mở to hai mắt nhìn: "Này, anh làm gì vậy!"
Phó Trạch nhướng mày: "Nhóc con, chẳng lẽ em tưởng tôi sờ em một chút sao?"
"Tôi không muốn!"
"Vậy vì sao em phải trốn tránh tôi?"
"Tôi trốn tránh anh khi nào!" Tống ŧıểυ ŧıểυ phản bác.
"Còn dám nguỵ biện?"
"Tôi... Tôi nói là sự thật!"
"Sự thật chính là em đang trốn tránh tôi!" Phó Trạch nói, tay phải của anh ta thuận thế sờ vào trong áo lót của Tống ŧıểυ ŧıểυ, dễ dàng nắm lấy bầu vυ" tròn trịa của cô, xoa nắn.
"A! Anh… Tên lưu manh này, mau thả tôi ra!" Tống ŧıểυ ŧıểυ tức giận kêu lên.
“Suỵt, đừng nói chuyện, em muốn chội người trong lớp thấy em bị tôi quấy rối sao?”
"Anh... Anh thật quá đáng!"
"Quá đáng? Tôi còn muốn làm chuyện quá đáng hơn nữa, có muốn thử một chút không?" Nói xong, Phó Trạch kéo áo cô ra, bàn tay thuận thế xâm nhập vào trong áo cô, cách lớp áo xoa bóp, một tay khác cũng không cam lòng yếu thế nhéo một cái ở trên mông cô.
Tống ŧıểυ ŧıểυ bị anh trêu chọc cả người run rẩy, cô tức muốn hộc máu mắng: "Khốn kiếp! Tên biến thái này! Tôi đã kết hôn rồi!"
"Tôi là biến thái? Vậy thì tôi sẽ làm một tên biến thái hoàn toàn!"
Nói xong Phó Trạch cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ của cô, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô ra, xâm nhập vào trong miệng cô, tìm kiếm đầu lưỡi đinh hương của cô.
Nụ hôn của anh rất nồng nhiệt, Tống ŧıểυ ŧıểυ bị anh hôn tới nghẹt thở, cô liều mạng đẩy anh ra, nhưng không đủ sức, căn bản không đẩy được anh.