Lối Ra Ở Cuối Con Đường

Chương 53 - Chương 53

Trước Sau

break
Khi trở lại ngôi nhà nhỏ, cả hai đều mang trong lòng một cảm xúc khó tả.

Họ về đến nơi gần sáng, sợ làm lỡ giờ bay của cô, cuối cùng La Thành đã đặt vé máy bay từ Kanas về vào chiều hôm sau.

Trong ngôi nhà nhỏ, tiếng cười vui vẻ trước đó đã không còn nữa.

Từ khi bước vào sân đến lúc thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường vào ngày hôm sau, Bành Trí Lũy luôn trốn trong phòng bên, không hề lộ mặt.

Bầu trời hửng đông vẫn còn vương vấn chút xám xịt.

Lương Vận dậy rất sớm, chiếc vali vốn không nhiều đồ đạc nay lại chất đầy trong suốt buổi sáng.

“Còn gì nữa không?”

La Thành thức trắng đêm, mắt thâm quầng, từ lâu đã mặc quần áo xong và dựa vào đầu giường hút thuốc.

Lương Vận quay lại, “Ừ, không nhiều nữa.”

La Thành dập tắt điếu thuốc, đi về phía tủ quần áo, cúi người kéo Lương Vận dậy, “Để anh thu dọn, em đi nghỉ một lát.”

“Không sao, chỉ còn vài bộ quần áo thôi.” Lương Vận không chịu, khẽ quay đầu về phía cửa, mỉm cười nói: “Anh đi xem Đại Bành thế nào rồi đi, từ nãy đến giờ không nghe thấy tiếng động của anh ấy.”

La Thành dừng tay, nhìn cô một lúc, “Được.”

Cửa phòng bên đóng chặt, đằng sau một bức tường không có tiếng động nào.

Anh gõ nhẹ hai cái, như dự đoán không ai trả lời nhưng La Thành biết cậu ta ở trong đó.

Anh đứng chờ thêm một lúc, thấy vẫn không có động tĩnh gì, vừa định đưa tay đẩy cửa thì tay nắm cửa từ bên trong xoay nhẹ.

Hai người đàn ông cao ngang nhau đứng đối diện nhau, Bành Trí Lũy không phải người ít nói lạnh lùng nhưng lúc này trên khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ mệt mỏi và đau khổ.

“Đại Bành, cậu…” La Thành hai tay đút túi, cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn anh, “Tôi vào trong nói chuyện với cậu một chút.”

Bành Trí Lũy đẩy chiếc vali trước chân về phía trước, giọng điệu lạnh nhạt: “Ở đây thôi, tôi đang vội.”

La Thành từ từ thu chân lại, quay đầu nhìn lại cánh cửa vừa đóng sập, gật đầu nói: “Được, tôi biết bây giờ cậu không muốn gặp tôi.”

Bành Trí Lũy nhìn chằm chằm vào anh, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Tôi nói vài câu thôi, cậu không trả lời cũng được.” La Thành tiếp tục nói, cố tình hạ thấp giọng, “Việc của tôi đừng nói với cô ấy, đưa cô ấy về, dù trên đường có chuyện gì xảy ra cũng đừng quay lại.”

Nói xong, La Thành đợi vài giây, thấy anh vẫn không phản ứng, mỉm cười tự giễu, “Cứ coi như là tôi cầu xin cậu.”

Bành Trí Lũy vẫn im lặng.

Một lúc lâu sau, anh đánh giá La Thành, “Không còn gì nữa à? Còn di ngôn gì nữa thì nói luôn đi?”

Anh thực sự căm ghét, căm ghét sự cứng đầu của La Thành, căm ghét sự vô dụng của bản thân.

La Thành khẽ nhếch mép, “Thôi vậy…”

Bành Trí Lũy nhìn vào khuôn mặt đó, rõ ràng còn rất nhiều điều chưa buông bỏ nhưng lại cố tình chọn một con đường sai lầm.

“La Thành, cái bóng năm xưa tôi đã không tìm thấy chút nào trên người cậu nữa rồi.” Anh cười nhạt, cổ họng nghẹn lại, “Tôi sẵn lòng giả vờ không nhìn thấy, vì tôi biết tôi không thể kéo cậu lại, cậu đau khổ như nào, tôi đều hiểu. Nhưng cậu có biết không, cậu không chỉ phụ cô ấy mà còn phụ cả chính mình nữa.”

Lương Vận đóng nắp vali đứng dậy, điện thoại đột ngột rung lên.

Cô mở ra, là vài tin nhắn, vẫn là người đàn ông đó.

Lương Vận nhìn chằm chằm vào tên của Thạch Vĩnh Ba một lúc rồi chậm rãi gõ vài chữ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cô cất điện thoại vào túi kéo vali đi ra ngoài.

Cửa ngoài mở toang, Lương Vận nghiêng đầu, một bóng người cao lớn chắn ngang cửa sân, đứng cách người đàn ông bên cạnh một khoảng.

Bánh xe lăn trên mặt đất vang lên trong sân, La Thành quay đầu lại, tay rút ra từ túi, quay người đi đến cốp xe.

Cô nhìn La Thành vòng ra phía sau xe chậm rãi mở cốp sau, cuối cùng nâng vali bỏ vào trong.

Những động tác này trước đây anh làm rất nhanh nhưng lần này… từng giây từng phút đều chậm lại.

Lương Vận nghĩ, có lẽ anh cũng không nỡ.

Bành Trí Lũy hút điếu thuốc cuối cùng, rời mắt khỏi hai người, bước vào ghế lái và đóng sầm cửa lại.

Cô nghe thấy tiếng đóng cửa, ánh mắt dừng trên người La Thành. Anh không nói gì, Lương Vận biết anh không định tiễn cô.

Một cơn gió lạnh thổi qua cuốn bay những hạt bụi.

La Thành giơ tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mai của cô, trên mặt nở nụ cười gượng gạo, “Cô gái ngoan, về nhà rồi hãy sống thật tốt.”

Lương Vận nhìn anh, “Ý anh là gì.”

“Tất cả.” La Thành gần như nheo mắt lại vì gió, kéo cô vào lòng ôm chặt, giọng nói trầm thấp, “Hãy là chính mình, đừng để những lời nói của người khác làm ảnh hưởng đến em, hãy quên đi tất cả những người và những chuyện khiến em khó chịu.”

Lương Vận cảm thấy cảm xúc đang kìm nén trrong lòng sắp không kiềm được nữa, cô suy nghĩ một lúc, vẫn quay lại ôm lấy tấm lưng rộng của anh.

Khoảng khắc này, cô cảm giác như đang nói lời tạm biệt vĩnh viễn.

“Sẽ ổn thôi, anh cũng vậy.”

Trước khi lên xe, cô nhìn quanh ngôi nhà nhỏ lần cuối. Nó không hoàn hảo nhưng nó chứa đựng tất cả những ngày tháng ngắn ngủi nhưng ấm áp của cô ở nơi đây.

Chiếc xe khởi động, thấy không có động tĩnh gì, La Thành từ từ lùi lại một bước, đứng sau cánh cổng sắt.

Bành Trí Lũy nghiêng đầu nhìn Lương Vận.

Cô nói: “Đi thôi.”

Hình bóng chiếc xe ngày càng xa, cho đến khi tiếng động biến mất, La Thành mới thu tầm mắt lại từ cánh cổng.

Anh trở lại nhà, đứng ngây người sau cánh cửa. Không còn bóng dáng cô nữa nhưng mọi nơi đều ngập tràn hơi thở của cô.

Anh không cho phép mình chìm đắm quá lâu, rút một điếu thuốc rồi nhanh chóng dập tắt. Cửa trước vang lên hai tiếng còi xe.

La Thành ngồi dậy, chậm rãi quay đầu nhìn quanh căn phòng lần cuối rồi nhanh chóng quay người bước ra chiếc xe đang đợi ở cửa.

“Bộp” một tiếng, cửa xe đóng lại.

Lưu Tư Đống nhìn lên nhìn xuống La Thành một lượt, rồi mới yên tâm nói: “Vừa vào ngõ gặp xe anh, người đã đưa đi hết rồi chứ?”

La Thành thắt dây an toàn, không muốn nói nhiều, chỉ ừ một tiếng.

Lưu Tư Đống khởi động xe, tăng tốc rời khỏi con ngõ.

Trên đường phố, những bóng người qua lại nhạt nhòa.

La Thành nghiêng đầu, đột ngột hỏi: “Anh qua bên này, thế bên đó không có vấn đề gì chứ?”

“Tôi đã khóa cửa rồi.” Lưu Tư Đống nói: “Yên tâm đi, tôi vừa từ đó về.”

Những tiếng cười nói rộn rã của người qua đường vọng vào từ bên ngoài cửa sổ.

“Ừ, người kia thế nào?”

Lưu Tư Đống cười tự tin: “Ít nhất là buổi sáng không vấn đề gì, hắn trả lời câu hỏi rất tỉnh táo.”

“Được.” La Thành tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, “Video anh chụp trước đó còn lưu trong điện thoại không?”

Chiếc xe rẽ vào một con đường khác, dòng xe bắt đầu thưa dần.

“Hai hôm trước tôi gửi cho anh, không nhận được à?” Lưu Tư Đống không suy nghĩ liền trả lời, “Không sao, nếu anh chưa nhận được thì lát nữa tôi…”

La Thành cắt ngang: “Tôi có rồi, xóa cái của anh đi.”

Lưu Tư Đống sững sờ, nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Không sao đâu, không ai điều tra được…”

“Xóa đi.” La Thành nhắc lại.

Lưu Tư Đống cảm thấy có gì đó không ổn, anh biết La Thành khác với những kẻ bắt cóc thông thường. Nói cách khác, nếu sau này có chuyện gì xảy ra, bị điều tra thì chắc chắn không chỉ có một mình La Thành, anh ta làm như vậy là để cố gắng bảo vệ La Thành.

Lưu Tư Đống lẩm bẩm: “Tôi biết rồi.”

Chiếc xe chạy thêm một đoạn nữa rồi dừng trước một nhà kho bỏ hoang.

Lưu Tư Đống đạp phanh, chờ đến khi xe dừng hẳn mới xuống xe.

La Thành từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt của nhà kho, nhìn một lúc lâu rồi đưa tay vào túi quần.

Ví mở ra, anh đột nhiên dừng lại.

Những năm qua, mỗi khi cảm thấy bồn chồn anh đều mở ví ra xem bức ảnh nhưng lần này, khi nhìn thấy bức ảnh đã được thay thế, trái tim anh như bị ăn mòn.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng cát mênh mông, xa xa thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông đang cúi người giúp một người phụ nữ xỏ giày. Mái tóc nâu của người phụ nữ bị gió thổi tung, ánh nắng chiều dịu dàng chiếu lên khuôn mặt cô khi cô cúi đầu nhìn người đàn ông bên dưới.

La Thành cố gắng nhớ lại khoảnh khắc chụp bức ảnh này, nhớ lại những ngày đầu tiên họ gặp nhau, cuối cùng anh mỉm cười.

Người phụ nữ này cuối cùng vẫn thêm số điện thoại của chàng trai chụp ảnh ở sa mạc…

La Thành từ từ lật tấm ảnh ra, phía dưới là một bức ảnh khác hiện ra.

Cha mẹ La Thành ngồi trên ghế, anh và em gái đứng sau, lúc đó La Na sắp vào cấp ba, tình cờ La Thành từ Thanh Đảo về lại Tế Nam, mẹ anh cứ kêu ca rằng nuôi lớn bao nhiêu đứa con mà đứa nào cũng không ở nhà, thế là nảy ra ý định chụp một bức ảnh lưu niệm cho gia đình. Mặc dù anh không thích chụp ảnh lắm nhưng không thể chống lại sự nài nỉ của mẹ, cuối cùng đành phải vào tiệm ảnh và bức ảnh này ra đời.



Nhưng không ngờ, đây cũng chính là bức ảnh gia đình cuối cùng trước khi biến cố xảy ra.

La Thành đặt tấm ảnh về vị trí cũ, trong tấm ảnh dưới lớp màng nhựa, chỉ có hai người họ giữa sa mạc bao la.

Trong xe, không khí im lặng bao trùm, Lưu Tư Đống liếc nhìn anh.

La Thành dùng ngón tay vuốt nhẹ lên má ửng hồng của người phụ nữ trong ảnh, cuối cùng mỉm cười.

“Vợ anh à?”

Lưu Tư Đống hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh bên trong ví, chân thành nói: “Đẹp lắm, rất hợp với anh.”

La Thành gõ nhẹ vào tấm ảnh, ánh mắt thoáng chút chua xót, “Đẹp thật, chỉ tiếc mắt nhìn không được tốt…”

Lưu Tư Đống nghe ra ý của anh, nhớ lại gương mặt thoáng qua trong chiếc xe đen ở ngõ, không khỏi cảm thán vài câu.

“Người ta muốn ở bên anh thì chứng tỏ anh cũng có chỗ nào đó khác biệt.”

La Thành im lặng, lại nhìn tấm ảnh một lúc rồi khép ví lại.

Ánh nắng bên ngoài dần mờ nhạt, mây đen kéo đến bao phủ bầu trời.

Sau cánh cửa kho, lại là một khung cảnh khác.

“Đi thôi?” Lưu Tư Đống hỏi.

“Tiền cuối cùng vẫn để ở chỗ đã định.” La Thành quay đầu lại, “Tiền mặt, an toàn, về nhà đừng quên lấy.”

Lưu Tư Đống vội vàng lên tiếng: “Tôi không hỏi cái đó!”

“Anh không cần vào cùng tôi, đến đây là được rồi.” La Thành giơ tay cài mũ.

Lưu Tư Đống nhìn anh muốn nói gì đó nhưng há miệng lại không nói ra được gì.

Tay La Thành rút khỏi tay nắm cửa, một lúc lâu liếc mắt nhìn anh ta nói: “Làm nghề này đến già làm gì?”

Lưu Tư Đống không lên tiếng.

“Tôi không nói nhiều, anh nên hiểu.” La Thành đột nhiên cười khẩy, “Số tiền này không ít, cầm đi làm một vụ làm ăn rồi tìm một người phụ nữ tốt để ổn định cuộc sống, không phải thoải mái hơn là làm việc này sao?”

Lưu Tư Đống ngẩn người, khi hoàn hồn lại, cửa kho đã mở ra một nửa.

Cách đó vài mét, chân người kia khựng lại một chút nhưng không do dự quá lâu, sau đó một mình bước vào bóng tối.



Chiếc xe việt dã màu đen chạy chậm trên đường.

Có lẽ vì tâm trạng, cả đường đi Bành Trí Lũy không nói nhiều lời nào, Lương Vận cũng vậy.

Bên ngoài cửa sổ, mây đen cuộn trào, bầu trời xám xịt đè nặng xuống.

Ánh mắt hơi lệch đi, vị trí trong góc mắt không còn là bóng dáng quen thuộc nhất nữa.

Lương Vận đột nhiên lên tiếng, “Xe thì làm sao?”

Bành Trí Lũy liếc mắt nhìn cô, do dự nói: “À, để đó đi.”

“Ý anh là gì?”

Bành Trí Lũy nuốt nước miếng, không nói gì.

Lương Vận cười khẩy, “Sao nào, đến cả xe cũng không muốn nữa à?”

Bành Trí Lũy quay đầu lại không dám đối diện với cô, không biết cô có đoán được điều gì không.

Con đường đến sân bay rất ít xe, đi rất thông thoáng.

Lương Vận tựa người vào lưng ghế, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào khung cảnh đường xá trôi qua bên ngoài cửa sổ.

Có lẽ Bành Trí Lũy sớm không chịu được nữa, nếu cả hai đều im lặng thì con đường này thật quá dài.

Không lâu sau, trong xe dần vang lên giai điệu quen thuộc.

Lương Vận nhìn vào màn hình điều khiển trung tâm, Bành Trí Lũy đang điều chỉnh âm lượng, anh ta đã chọn một bài tình ca.



Có phải anh cũng đang thưởng thức… một ly cà phê và ánh sáng một mình…

Có phải anh cũng đột nhiên nhận ra… Có thêm thời gian để ngắm nhìn sự thay đổi của bầu trời…

Nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại… Thời gian có thể quay ngược lại một chút không…

Có lẽ chúng ta đều bỏ qua… Cảm giác ngoài sự tổn thương lẫn nhau…

Nếu một ngày nào đó chúng ta đều phát hiện ra… Chia tay trong hòa bình chỉ là một cách che giấu…

Nếu chúng ta không phát hiện ra… Thì hãy cho nhau thêm một chút thời gian…



Lương Vận dường như bị bài hát này kéo vào hồi ức, cô đột nhiên nhớ đến đêm trên đường đi sa mạc, chiếc xe này cũng phát bài hát này nhưng đã đổi từ phiên bản nam sang phiên bản nữ.

Lương Vận cúi đầu, hóa ra mỗi câu nói của cô, anh đều nhớ hết.

Bành Trí Lũy ban đầu chỉ muốn thêm một chút sinh khí cho không gian trong xe nhưng không ngờ tìm mãi chỉ có một bài này, anh vừa định tắt đi thì nghe thấy Lương Vận lên tiếng.

“Anh từng nghe bài hát này chưa?”

Bành Trí Lũy tay dừng lại giữa không trung, một lát sau đặt lại lên vô lăng, anh lắc đầu, “Chưa nghe bao giờ.”

Khoảng vài giây sau, anh tiếp tục nói: “Của La Thành.”

“Tôi biết.” Lương Vận cúi đầu mỉm cười, “Phiên bản này là tôi giới thiệu cho anh ấy.”

Bành Trí Lũy miễn cưỡng mỉm cười, “Cậu ta chính là như vậy, nhìn người cao lớn thô ráp thế mà hát rất hay.”

“Thật sao.”

Lương Vận cố gắng hình dung trong đầu hình ảnh anh hát nhưng không thể ghép lại được, cô nghĩ, có lẽ là vì anh chưa bao giờ biểu diễn trước mặt cô.

Nếu còn cơ hội, cô cũng muốn làm khán giả của anh một lần.

“Đại Bành…” Lương Vận chuyển ánh mắt ra cửa kính, “Nếu lần này đi rồi, liệu sau này tôi có còn gặp được anh ấy nữa không…”

Tay Bành Trí Lũy khựng lại.

“Trực giác của tôi rất chuẩn.” Lương Vận nắm chặt ngón tay, “Anh ấy có chuyện giấu tôi, tôi biết.”

Bành Trí Lũy vẫn không nói gì nhưng Lương Vận không để ý, cô tự nói: “Nhưng tôi không biết anh ấy đang lên kế hoạch gì, ngày nào cũng đi sớm về muộn, đôi khi cả ngày cũng không thấy người đâu, anh ấy không muốn nói, tôi không ép nhưng anh ít nhiều chắc cũng biết, anh cũng muốn giấu tôi sao?”

Bàn tay dưới vô lăng gần như không cầm được nữa, mồ hôi lạnh dính ướt lòng bàn tay.

Lương Vận khẽ mỉm cười, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.



Trong nhà kho.

Một thân hình gầy gò co ro trên mặt đất ẩm ướt, hai tay bị trói ra sau lưng khó khăn bò về phía trước.

Cách đó hai mét đứng một người đàn ông, tay cầm một cây gậy sắt xoay tròn nửa vòng, ngay phía trước có một thùng gỗ, vị trí rất chuẩn, có lẽ là cố ý đặt ở giữa.

La Thành bật công tắc máy ghi âm ném vào thùng gỗ.

Anh bước về phía trước hai bước đạp lên lưng Trần Viễn Đức, không dùng sức, người kia lại nằm sấp xuống.

“Chỉ hai cái đã không chịu nổi rồi?” La Thành chế giễu.

Trần Viễn Đức không lớn tuổi, chỉ hơn La Thành vài tuổi, có lẽ vì thường xuyên lang thang qua các quán bar hoặc nghiện thuốc lá, cả người gầy chỉ còn da bọc xương.

La Thành lấy chân ra khỏi lưng anh ta, chuyển sang vai từ dưới nâng lên, Trần Viễn Đức lập tức bị lật người lại nằm sấp lên trên.

“Tao hỏi lại lần nữa.” La Thành hai mắt đen láy, “Chuyện hôm đó có nói hay không?”

Trần Viễn Đức dù chết đi sống lại cũng chỉ nói một câu, không chịu mở miệng, chỉ nói những lời vô nghĩa, “Tao không hiểu, mày đây là bắt cóc trái phép.”

“Tao cần mày nhắc nhở à?” La Thành suýt bật cười, “Miệng cứng như vậy à?”

Có lẽ Trần Viễn Đức vẫn còn hy vọng trốn thoát, con dao găm cố gắng kéo sợi dây thừng phía sau, động tác của anh ta không lớn, La Thành không phát hiện ra.

“Nếu mày thả tao ra, ra ngoài tao sẽ không nhớ gì cả, coi như chưa xảy ra.”

La Thành ánh mắt sắc bén, “Mày nghĩ bây giờ mày có tư cách gì để nói điều kiện với tao?”

“Vậy mày muốn gì?”

“Đừng cố kéo dài thời gian, không ai tìm được nơi này đâu.” La Thành liếc mắt nhìn hắn ta nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Trần Viễn Đức dùng cánh tay dưới cố sức, cười khẩy, “Nếu không phải bị bọn mày lừa, tao có thể bị trói lại sao?”

“Tao không quan tâm trước đây mày như thế nào, bây giờ rơi vào tay tao rồi thì phải chấp nhận số phận.”

“Mày đã nghĩ ra chuyện này từ trước rồi à?” Trần Viễn Đức cười nhạt, “Hồi đó ở cửa tòa án tao đã gặp mày, mày bắt đầu điều tra từ khi nào?”



La Thành thấy hắn ta nói nhiều cuối cùng cũng đi vào trọng tâm, liếc nhìn chiếc máy ghi âm trên thùng, cố ý gật đầu, “Đã được vài năm rồi, mày phải cảm ơn vợ mày đấy. Nếu không đưa một kẻ vô dụng như mày về nhà ngoại thì mày đã không biết chết bao nhiêu lần rồi.”

Dây thừng phía sau lỏng ra, Trần Viễn Đức cười khẩy, lời nói đầy khiêu khích, “Vậy tại sao không báo cảnh sát? Vì không có bằng chứng à?”

La Thành mắt đỏ ngầu, ngay khi nâng nắm đấm lên thì Trần Viễn Đức đột ngột dùng dao găm phía sau đâm tới. La Thành ánh mắt lóe lên, nhanh chóng nghiêng người né tránh, người đàn ông dưới đất thừa cơ nhảy lên.

“Lấy đâu ra?” La Thành cười nhạt, không ngờ hắn ta còn thủ đoạn này.

Trần Viễn Đức buông lỏng tay chân nhưng rõ ràng động tác không linh hoạt, bình thường đánh một trận, chắc chắn không phải đối thủ của La Thành.

Anh liếc nhìn đống đồ phía sau thùng, La Thành lập tức hiểu ra.

Chắc là lúc Lưu Tư Đống ra đón anh đã sơ suất, trói tay khóa cửa nhưng không khóa chân.

Trần Viễn Đức bị thương, không chỉ hôm nay mà còn có những vết thương do Lưu Tư Đống gây ra trước đó, hắn muốn giải quyết nhanh gọn.

Hắn ta liếc nhìn về phía cửa, La Thành vào không khóa cửa, hắn biết điều đó.

La Thành vặn vẹo cổ, lại quét mắt lên xuống người hắn ta, “Mày nghĩ mày có thể ra ngoài được à?”

Trần Viễn Đức không nói lời nào nữa, La Thành không cầm gậy sắt, tay không. Hắn ta thừa cơ lao tới, La Thành liên tục né tránh rồi nắm lấy cơ hội đá vào hạ bộ của hắn ta, anh không có trợ thủ, dao găm ra đòn nhanh, qua vài hiệp có thể thấy kỹ năng dùng dao của Trần Viễn Đức không tệ.

Đột nhiên, chiếc điện thoại trên thùng rung lên không đúng lúc, âm thanh vang vọng khắp kho hàng.

La Thành ban đầu không để ý nhưng tiếng chuông cứ vang lên không ngừng, đến khi chiếc ví tiền ở mép thùng bị kéo ra rơi xuống, anh mới sững sờ.

Rất nhanh, Trần Viễn Đức thừa cơ anh phân tâm, vung cánh tay phải lên, La Thành không kịp đỡ, con dao đâm thẳng vào bụng dưới.

Cả người toát ra mùi máu tanh, anh cúi đầu nhìn rồi ngẩng lên, Trần Viễn Đức rút chân muốn chạy về phía cửa kho. La Thành nghiêng đầu chưa kịp rút dao ra, nhanh chóng bước dài đuổi theo bóng người đó, ngay khi Trần Viễn Đức chạm vào tay nắm cửa, anh nâng chân đá mạnh, thân hình vốn đã mất thăng bằng của người kia lập tức lảo đảo.

La Thành đạp mạnh vào bắp chân hắn ta, Trần Viễn Đức mất thăng bằng, ngã sấp mặt xuống đất.

“Chọc tức tao có lợi gì cho mày?”

La Thành không chút do dự rút dao ra, trên trán nổi gân xanh, máu bắn tung tóe sau đó dùng con dao đó đâm mạnh vào đùi hắn ta, người kia lập tức gào thét.

Trần Viễn Đức không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy, co rúm người lại ôm chặt lấy đùi.

La Thành nghiến răng, vết thương do dao đâm càng lúc càng mở rộng, chiếc áo lông vũ bên dưới nhuộm đỏ một mảng lớn.

“Xin…xin anh, đừng như vậy…” Trần Viễn Đức co ro trên mặt đất.

La Thành buông lỏng cổ áo hắn ta rồi ném xuống đất, anh nhặt chiếc ví tiền lên, phủi bụi trên đó rồi đặt lại vào phía sau điện thoại.

“Tao nói chưa đủ rõ à?” La Thành dựa vào mép thùng, tay chống hai bên, “Nói lại từ đầu về vụ tai nạn xe, tao muốn nghe sự thật. Nếu không làm theo những gì tao nói, tao không đảm bảo mày sẽ phải chịu bao nhiêu nhát dao nữa đâu.”

Đại khái Trần Viễn Đức cũng biết mình không trốn thoát được, bắt đầu đổi chiến thuật, “Làm sao mày biết chắc chắn là tao?”

La Thành cầm cây gậy sắt bên cạnh, gõ vào vai người đang nằm sấp dưới đất, từng chữ một nói: “Đừng cố lừa tao, biết tại sao tao lại đợi đến hôm nay mới ra tay không?”

Trần Viễn Đức trợn mắt nhìn người đàn ông không hơn gì mình là bao này, âm hiểm, tàn bạo.

“Tao muốn mày quay lại.” La Thành nói những lời này thậm chí còn bình tĩnh hơn cả bản thân anh tưởng tượng, “Mày đã gây ra chuyện ở đâu thì kết thúc ở đó, những năm qua mày sống quá thoải mái, thực sự nghĩ rằng không ai nhớ những tội ác của mày à?”

Trần Viễn Đức cố gắng biện minh cho tội ác của mình nhưng La Thành từng chút một bóc trần ra, hắn ta đau khổ, nhăn nhó nói: “Tại sao mày lại phá hủy tao, tại sao lại nhắc lại?”

“Tại sao?” La Thành đứng dậy, mỗi câu nói lại vung cây gậy vào lưng người đàn ông, “Mày có biết không, ngoài bố mày ra, một nửa số người chết trong vụ tai nạn đều là người nhà tao! Mẹ kiếp mày không đền mạng thì tìm ai đền đây!”

Trần Viễn Đức gào thét liên hồi, hắn ta chợt nhớ đến khuôn mặt của người đàn ông ở cửa tòa án, ánh mắt âm u, chỉ là lúc đó hắn ta không để ý.

“Mày giết tao… có lợi gì cho mày…” Trần Viễn Đức thảm hại nằm trên nền xi măng vẫn cố gắng thương lượng, thở hổn hển, “Mày giết tao, mày cũng không sống nổi, còn phải vào tù… Tao cho mày tiền, mày muốn bao nhiêu cũng được…”

La Thành đấm liên tiếp vào sống mũi, xương má của hắn ta, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, “Tao đã bước vào con đường này thì không quay đầu lại được nữa, không đến lượt mày nhắc nhở, hôm nay nếu không nói ra thì tao sẽ giết chết mày.”

“Người đã chết rồi, tại sao còn nhắc lại!”

La Thành thấy hắn ta từ đầu đến giờ vẫn không hối hận, cơn giận dữ trong lòng bùng lên dữ dội. Anh đổi sang một con dao dài kề vào chân còn lại của hắn ta, mắt đỏ ngầu, “Mẹ kiếp mày thật là một con súc vật! Chết đến nơi rồi vẫn không biết hối cải!”

Trần Viễn Đức cảm nhận được cơn đau nhói sắc bén ở chân, gào thét khóc lóc, “A! Đừng… đừng… tôi nói hết cho anh nghe! Tôi nói hết cho anh nghe!” Hắn ta vẫn muốn sống, chưa muốn chết.

La Thành rút dao ra, máu bắn tung tóe trên mặt đất, anh đứng dậy dựa vào thùng gỗ, giơ tay kiểm tra công tắc máy ghi âm.

Trần Viễn Đức há miệng, cơn đau khiến đầu óc hắn ta choáng váng, ngay khi hắn sắp nhắm mắt lại một dòng nước lạnh buốt đổ xuống đầu.

“Tỉnh táo lại cho tao.” La Thành tiện tay cầm chai nước khoáng còn nửa chai trên thùng, tưới lên đầu hắn ta, “Nói đi, bây giờ đầu óc đã tỉnh táo chưa?”

Trần Viễn Đức run rẩy, co ro trên mặt đất, máu mũi không ngừng chảy, “Được… được… tôi nói, tôi nói hết cho anh nghe… xin anh hãy tha cho tôi…”

La Thành mặt mày căng thẳng, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.



Bài hát trong chiếc xe Việt Dã màu đen chỉ phát một lần.

Không phải vì xúc động mà vì bị cuộc gọi bất ngờ của Thạch Vĩnh Ba làm gián đoạn.

Từ khi gặp nhau tình cờ ở con hẻm mấy ngày trước, hai người không còn liên lạc với nhau nữa, Thạch Vĩnh Ba có ý muốn hẹn gặp nhưng Lương Vận từ chối khéo.

Cuộc gọi kết nối, bên kia có tiếng ồn ào, tiếng điện thoại kêu tít tít vài giây rồi mới truyền đến tiếng nói.

“Cô Lương, xin lỗi vì đã làm phiền cô.” Thạch Vĩnh Ba lo lắng nói: “Tôi nghe nói hôm nay cô đi máy bay ra tỉnh?”

“Vâng.” Lương Vận do dự vài giây, “Có chuyện gì sao? Nếu là về La…”

“Xin cô hãy nghe tôi nói trước.” Thạch Vĩnh Ba vẻ mặt lo lắng, “Trần Viễn Đức đã mất tích, La Thành rất có thể liên quan đến một vụ bắt cóc, tôi cần cô bình tĩnh hợp tác với tôi.”

Lương Vận nhớ lại tin nhắn ngắn vào sáng nay, Thạch Vĩnh Ba hỏi cô gần đây La Thành có hành động gì bất thường không. Lúc đó cô cảm thấy rất đột ngột, vội vàng trả lời không rõ và thông báo thời gian khởi hành, mục đích là không muốn anh ta tiếp tục tìm hiểu về La Thành từ cô.

Nhưng bây giờ, cô hơi hối hận.

“Cảnh sát Thạch, người anh nói tôi không quen.” Lương Vận cố gắng giữ bình tĩnh, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thạch Vĩnh Ba đột nhiên hỏi: “La Thành có ở trên xe không?”

Lương Vận quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, dừng một giây rồi thành thật nói: “Không có.”

“Cậu ta không đưa cô đi?” Thạch Vĩnh Ba cau mày.

“Không, tôi đi cùng bạn của anh ấy.”

Thạch Vĩnh Ba suy nghĩ nhanh, rất nhanh nhận ra vấn đề, “Vậy cô Lương, hiện tại tình hình rất khẩn cấp, bộ phận kỹ thuật đang truy tìm vị trí. Cô hãy nghe tôi nói, trước tiên cô hãy gọi cho cậu ta, bất kể tình hình như thế nào cũng đừng để cậu ta hành động thiếu suy nghĩ.”

Lương Vận ngồi thẳng dậy, trong lòng không khỏi lo lắng, “Tôi có thể hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra không?”

Qua tấm chắn trong suốt, Thạch Vĩnh Ba vẫy tay với đồng nghiệp bên kia, “Bây giờ không tiện nói nhiều nhưng vụ án này đã kéo dài vài ngày rồi. Nếu không có bằng chứng thì chúng tôi không thể điều tra được…”

Lương Vận có dự cảm không lành, tim đập rất nhanh.

Bên trong xe, không khí ngột ngạt như chết lặng.

Mỗi từ trong điện thoại đều đập vào tai Bành Trí Lũy, anh không dám quay lại nhìn Lương Vận, phải đến khi cuộc gọi kết thúc, anh mới buộc phải đối mặt.

Lương Vận nhìn chằm chằm vào anh, giọng lạnh lùng, “Anh biết gì đó phải không.”

Bành Trí Lũy nắm chặt vô lăng, lăn lộn cổ họng tăng tốc độ, gần như gào lên: “Đừng hỏi tôi nữa…”

“Tại sao hai người lại đánh nhau, sáng nay anh ấy nói gì với anh, tại sao anh ấy lại không ra sân bay cùng tôi.” Nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm, Lương Vận gào lên: “Rốt cuộc anh ấy đi đâu rồi!”

“Anh ấy không muốn cô biết…”

Lương Vận đột ngột đeo ba lô và nghiêng người sang một bên, Bành Trí Lũy ngay lập tức nhận ra cô định làm gì liền cúi người xuống khóa cửa sổ, “Cô định làm gì vậy, điên rồi sao, đây là đường cao tốc, cô không muốn sống nữa à!”

“Là tôi không muốn sống hay là anh ấy không muốn sống!” Lương Vận hét lên, “Anh muốn tôi ngồi đây nhìn anh ấy tự tìm đường chết sao? Biết rõ là sai mà vẫn để anh ấy nhảy vào vũng bùn sao?”

Bành Trí Lũy đấu tranh nội tâm dữ dội, chân ga vô tình nhả ra.

Nếu cứ để anh đi như vậy, cô sẽ hối hận cả đời.

“Anh biết không.” Ánh mắt Lương Vận dừng lại trên khuôn mặt anh, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để mở ra lối thoát cho anh, “Anh ấy từng nói với tôi, anh là anh em thân thiết nhất của anh ấy, hai người tốt đến mức giống như cùng một người vậy. ” Lương Vận nghẹn ngào, đến lúc này vẫn có thể bình tĩnh nói những điều này, “Tôi cũng cảm nhận được điều đó, trên người anh có bóng dáng của anh ấy trong quá khứ. Mỗi khi anh ấy cãi vã với anh, tôi lại thấy được một phần tính cách sôi nổi của anh ấy trước đây, vì vậy tôi không muốn anh ấy mãi mãi như thế này. Tôi đã cố gắng hết sức để kéo anh ấy ra khỏi đó nhưng anh ấy luôn khép mình lại, anh có hiểu không?”

Bành Trí Lũy đạp phanh gấp, cảm giác mâu thuẫn xé nát tâm can anh. “Tôi cũng muốn nhưng La Thành quá cứng đầu, thực sự không có cách nào khác.”

Thấy anh dừng lại, Lương Vận tiếp tục: “Làm sao biết được nếu không thử? Chúng ta phải tìm thấy anh ấy trước khi cảnh sát đến!”

Bành Trí Lũy im lặng một lúc.

“Anh biết anh ấy ở đâu phải không?” Lương Vận mím chặt môi, mắt đỏ hoe, “Không còn nhiều thời gian nữa đâu, Đại Bành…”

Một nỗi đau đớn như bị đè nặng lên lồng ngực Bành Trí Lũy. Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng sự do dự, anh nhìn vào gương chiếu hậu và đột ngột quay xe, nghiến răng nói: “Tôi không nhớ chính xác vị trí, nhưng hôm đó tôi đã đuổi theo một đoạn.”

“Khoảng đó thôi, anh cố gắng nhớ lại.” Lương Vận liên tục gọi điện thoại, tay run rẩy, “Đi nhanh lên!”

Có lẽ đã đoán được mục đích của chuyến đi này, Bành Trí Lũy lấy lại tinh thần, giọng nói trầm thấp: “Cô có biết gì về chuyện của cậu ấy không?”

“Cái gì?” La Thành vẫn không nghe máy, Lương Vận đã gọi ba cuộc, mắt đỏ hoe, “Anh ấy không nghe máy của tôi.”

“Cứ tiếp tục gọi.” Bành Trí Lũy đạp ga hết cỡ, “Lương Vận, La Thành đã lên kế hoạch từ lâu rồi. Bây giờ trong mắt cậu ấy chỉ còn lại thù hận. Cho dù chúng ta có quay lại hay không, cậu ấy cũng sẽ không để người đó sống.”

Lương Vận nghẹn lời, quay đầu nhìn anh, “Ý anh là gì? Vẫn là vì vụ tai nạn đó sao?”

Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, bầu trời u ám.

Bành Trí Lũy mặt đỏ bừng, đã đến lúc sự thật phải được phơi bày.
break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc