Lương Vận không bao giờ nghĩ cuộc đời mình có thể thảm hơn thế. Một chuyến du lịch vốn chỉ để giải khuây sau những mệt mỏi của cuộc sống lại đưa cô đến một ngã rẽ không ngờ. Trên bờ biển đầy nắng và gió, cô tình cờ gặp được một người đàn ông. Hắn toát lên vẻ bí ẩn khiến bất kỳ ai cũng phải dừng lại, ánh mắt sâu thẳm như cất giấu cả một câu chuyện không thể chạm tới.
Cảm giác tò mò ban đầu như sợi dây vô hình kéo Lương Vận lại gần hắn hơn. Nhưng càng tiếp xúc, cô càng nhận ra rằng người đàn ông ấy, La Thành, không chỉ mang bí mật, mà còn mang trong lòng nỗi đau và những lớp vỏ bọc dày đặc. Chính sự đối lập giữa vẻ ngoài lạnh lùng và nội tâm giằng xé của hắn lại khiến cô không thể rời xa.
“Quá khứ đã qua,” cô nói, ánh mắt đầy kiên định. “Người sống vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.”
La Thành nhìn cô, đôi mắt tối lại một thoáng, nhưng sau đó hắn cười, một nụ cười vừa cay đắng vừa nhẹ nhõm. “Con người không thể ôm hận cả đời,” hắn thì thầm, như nói cho chính mình nghe.
Trong một khoảnh khắc, Lương Vận cảm nhận được sự yếu mềm của hắn – một mặt hắn chưa từng cho ai thấy. "La Thành," cô bước tới gần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng. "Trước mặt em, anh hoàn toàn có thể cởi bỏ tất cả lớp vỏ bọc của mình."
Lời nói ấy như một cơn gió xua tan đi màn sương mờ bao quanh hắn. Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, như thể tìm thấy một nơi để trú ngụ giữa thế giới đầy bão tố. Và trong vòng tay ấy, Lương Vận nhận ra, có lẽ cả hai không cần phải tìm kiếm thêm nữa, vì họ đã tìm thấy nhau giữa biển đời đầy sóng gió.