Mạnh Huyền nhìn anh, nói chậm rãi: “Công việc này là ước mơ từ nhỏ của chị. Em hiểu cảm giác không thể chạm tới ước mơ đau thế nào mà… Nếu không thật sự hết đường, chị cũng chẳng đến tìm em.”
“…Chỉ lần này thôi đó.”
Nghe được câu đó của anh, Mạnh Huyền vui đến nở hoa trong lòng, rồi giơ tay làm dấu OK ngay lập tức.
Tiễn Kỷ Thần đi rồi, tâm trạng cô vẫn không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu.
Khó khăn lắm mới dụ được cậu em họ nam thần chịu tham gia, nhưng đây vốn là chương trình dành cho trai thẳng. Cuối cùng gom được đúng một thẳng nam thì cũng quá là buồn cười mất.
Chưa kể…
Để đứa em họ kiêu ngạo, lạnh lùng ấy sống chung với năm người đồng tính suốt nửa năm… nghĩ thôi cũng đã thấy nguy hiểm rồi. Vậy nên, tốt xấu gì cũng phải tìm thêm một thẳng nam để ghép cặp với Kỷ Thần.
Khu vực quanh trường đại học vốn không thiếu người đáp ứng được những điều kiện cơ bản, nhưng khổ nỗi Mạnh Huyền lại cực kỳ kén chọn. Vì vậy, những kiểu sinh viên bình thường đầy rẫy ngoài kia hoàn toàn không lọt nổi vào mắt cô.
Dù không nhất thiết phải đạt đến mức “thần thánh” như Kỷ Thần, người được cô lựa chọn cũng phải là kiểu “tài năng hiếm có”, thuộc dạng vạn người mới có một.
Mạch Huyền mở laptop lên, tiếp tục lật xem từng hồ sơ đăng ký.
Trong những người đăng ký này đúng là có vài ứng viên khá nổi bật. Tuy nhiên, dù bọn họ ai cũng tự giới thiệu mình là trai thẳng, nhưng Mạch Huyền lại có một đôi mắt bẩm sinh nhìn thấu được “thẳng” hay “cong”. Chỉ cần nhìn ảnh, cô đã biết ngay họ đều là gay.
“Anh à, anh tha cho em đi…”
“Cận Tiểu Mạch, anh nói cho em biết, dù anh có chết, em cũng đừng hòng đi gặp cái thằng đó!”
“Hôm nay em sẽ không gặp hắn.”
“Ngày mai cũng không được!”
Qua lớp kính trong suốt, bóng hai chàng trai lọt vào tầm mắt Mạch Huyền. Bên tay trái cô là một cậu thanh niên mặc quần yếm jean, cao tầm 1m70, đang đứng đối diện với .pọt thanh niên.
Chợt nhớ đến hồ sơ vừa từ chối, Mạch Huyền lập tức mở máy tính đối chiếu ảnh.
Không sai, chàng trai đáng yêu trong bộ quần yếm ấy chính là Cận Tiểu Mạch, người mà cô đã loại nửa tiếng trước.